top of page

Chương 02

Chương 2. Nhặt được một con mèo

Kiến Trữ, quả nhiên là người đàn ông bỉ ổi! Hèn gì được gọi là Dương Kiến Trữ!
Ánh mắt của Nguyễn Miên Miên không khỏi lộ vẻ khinh bỉ, giọng nói có chút mỉa mai, một người đàn ông bị bắt trong tình huống đó lại có thể bình tĩnh, đối xử dịu dàng với tình nhân như thế… Cuối cùng thì hắn muốn lấy lòng cô ta đến mức nào chứ. Cô cười lạnh lùng, trong trường hợp này, cô quả thực không còn gì để nói với hắn… Thường ngày là người đàn ông yếu đuối, mà cũng có một mặt như vậy sao?! Thật sự là buồn cười......
Ánh mắt Dương Kiến Trữ bình tĩnh, đặc biệt tỉnh táo.
Nguyễn Miên Miên lạnh lùng cười “Xem ra cô ta không biết chúng ta là người yêu?!” Cô nhíu lông mày, lạnh lùng nói: “A, nói đúng hơn là sau này chúng ta không còn gì nữa... Về sau chỉ là người xa lạ.”
“Nguyễn Miên Miên......” Dương Kiến Trữ bối rối gọi tên cô, ánh mắt lại có chút lưu luyến: “Em nên biết, con gái quá rụt rè, đối với đàn ông mà nói...”
Cô lạnh lùng cười, cắt đứt câu chuyện của hắn: “Anh không cần phải nói gì nữa”
Không phải là chưa lên giường cùng hắn sao? May là chưa, nếu không Nguyễn Miên Miên này sẽ rất thiệt thòi nha!
“Miên Miên......” Dương Kiến Trữ cũng không tính toán dáng vẻ giận dỗi của cô “Em biết không, anh chỉ vì dục vọng nên mới ở bên cạnh cô ấy......”
“Vậy sao?” Nguyễn Miên Miên nhíu mày, cười lạnh “Vậy nên lên giường với người khác ở chính nhà của tôi sao?”
Dương Kiến Trữ dù cứng họng nhưng vẫn muốn níu kéo. Nguyễn Miên Miên thật sự không thể nhịn được nữa, cô hét lên “Mẹ nó, anh chỉ đang đùa giỡn tôi đúng không? Muốn chơi thì ra chỗ khác mà chơi, đừng xem tôi như con ngốc rồi lừa gạt tôi, dù hôn thì cũng hôn rồi, nhưng sẽ không bao giờ kết hôn đâu. Tôi sẽ nói với mẹ tôi về chuyện này, anh lập tức...thu dọn đồ rồi cút khỏi nhà tôi ngay, mặc quần áo vào mau, buồn nôn thật đấy…”
“Miên Miên......” Vẻ mặt Dương Kiến Trữ có chút khó khăn.
Nguyễn Miên Miên nổi giận “Anh có đi hay không?! Nếu không đi thì sau này anh không còn mặt mũi gặp ai nữa đâu......”
“Được, anh đi là được......” Dương Kiến Trữ bất đắc dĩ nói: “Vậy em...nếu em ở nhà một mình thấy sợ thì có thể tìm anh...”
“Hừ......” Nguyễn Miên Miên lạnh lùng nói: “Cái đó thì không cần, tôi sẽ đổi chìa khóa.”
Đỡ phải thấy con người đáng ghét đó nữa. Vẻ mặt Dương Kiến Trữ có chút cứng ngắc, bất đắc dĩ mặc quần áo vào, chậm chạp thu dọn đồ đạc.
Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được nữa “Tôi đi ra trước, chờ anh đi rồi tôi về, cho anh 20 phút. Đỡ phải làm tôi buồn nôn!”
Dù một phút thôi thì cô cũng không muốn nhìn người đàn ông này.
“A......” Cô buồn bực đóng mạnh cửa lại, tên Dương Kiến Trữ đúng là làm người ta chán ghét!
Loại đàn ông ăn bám này cô sớm đã không thể nhịn được nữa, tâm trạng cô lúc này cực kỳ không tốt, nhưng cô tự mình rời đi, coi như là tự cho mình công lý, không cần ép buộc mình phải cùng bước xuống đây với hắn nữa.
Mẹ ơi! Làm sao để khai báo chuyện này đây?
Nguyễn Miên Miên lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Có cái này rồi, còn sợ mẹ nói gì nữa sao!”
Cô vẫn còn oan ức nha, vậy mà lại để người đàn ông lòng lang dạ sói đó ở trong nhà, còn nuôi hắn không công 10 ngày qua, đúng là ngu mà... Nhưng may là mới chỉ hôn chứ chưa lên giường. Đây là chuyện may mắn duy nhất mà Nguyễn Miên Miên thấy được...dù hơi khó chịu. “A...mẹ ơi, bà đây lại thành người dư thừa rồi, có phải cả đời này cũng không ai thèm cưới không?!” Nguyễn Miên Miên nhìn về phía bầu trời rồi hét to, cả người mệt mỏi!
Nguyễn Miên Miên tức giận hét lên hai tiếng, không thèm để ý đến hình tượng, ngồi bệt mông xuống đất, thở dài buồn bực...

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page