


Chương 03
Chương 3. Bà đây muốn lấy chồng!!!
Trên đường nhiều xe chạy qua, nhưng không ai chú ý đến cô cả.
Nguyễn Miên Miên ngồi ngơ ngác đếm giờ, chán chết a, thất tình thôi mà, cô cũng quen luôn rồi. Hơn hai mươi năm nay cô chỉ dựa vào bản thân, tuyệt đối không khóc vì gã đàn ông đáng ghét ấy. Dù khóc là chuyện bình thường với các cô gái khác, nhưng cô thì tuyệt đối không như vậy! Cô thầm than “Ông trời ơi, bà đây thật sự rất muốn gả ra ngoài, tại sao....bà đây lại không có giá chút nào vậy?! Không công bằng chút nào…”
Dương Kiến Trữ chết tiệt kia, vậy mà cũng có cô nàng giàu có coi trọng hắn? Rất không công bằng luôn đó, tại sao không ai để ý cô vậy?!
“Ô…” Đột nhiên có một con mèo cả người trắng toát đi đến trước mặt cô. Cô ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt xanh biếc ngu ngơ kia.
Chồn bạc hừ lạnh một tiếng, đúng là một cô nàng ngu ngốc! Con ngươi xanh biếc toát ra ý châm chọc.
“Mèo đẹp thế…” Móng vuốt của Nguyễn Miên Miên ngứa lên, nhìn xung quanh xem có chủ nhân của không. Khi thấy không có ai, cô duỗi tay ôm con mèo vào lòng, cười gian xảo như kẻ trộm: “Bán được, bán được, mất đi gã đàn ông xấu xa, lại nhặt được một con mèo tốt…”
Cô nhìn từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm: “Mèo con, nói chị nghe nào, em có giá bao nhiêu vậy? Bán em đi chắc phải được một mớ tiền, khỏi phải đi làm nữa, ha ha…”
Trên trán mèo con có ba gạch đen.... Cô ngốc này...Anh là chồn bạc quý hiếm, chứ không phải mèo ngốc!!
“Ha ha, tìm ra rồi… Thằng cha Lam Dạ Hiên đó, mẹ nó, bà đây bán con mèo này xong sẽ từ chức ngay lập tức, sau này không bao giờ bị anh áp bức nữa!” Tâm tình của Nguyễn Miên Miên cực kỳ thoải mái, ngắm bên trái rồi lại bên phải, sau đó ẵm mèo con chạy như điên về nhà, mặt y như kẻ trộm…
Cô chạy một mạch về nhà, thở hổn hển như cún. Mèo trắng lại an nhàn nhìn cô, mặt còn có chút tự kiêu. Con mắt xanh biếc kia vậy mà lại chứa một tia châm chọc.
Nguyễn Miên Miên giật mình, cũng không biết vì sao mà mình lại thấy thân thiết với con mèo này nữa…
Vuốt ve móng vuốt mập mạp của con mèo, cô nói: “Được lắm mèo con, ngoan ngoãn ở với chị nha, chờ ngày mai chị hỏi kỹ giá rồi bán cưng sau, ha ha…”
Mèo trắng mặt đầy ba gạch, cô nàng này…
Nguyễn Miên Miên cười đắc ý như có trai đẹp bên cạnh, nhìn khí thế hẳn, nhưng thực tế lập tức cắt đứt suy nghĩ của cô. Dương Kiến Trữ kéo thùng đồ của mình ra cửa thang máy, quay sang, ngẩn người nhìn cô đang ôm mèo con: “Nguyễn Miên Miên…”
Hắn nghĩ mình vẫn còn chút hy vọng, con ngươi có ngọn lửa nhỏ đang từ từ bốc cháy, nghĩ rằng chắc Nguyễn Miên Miên còn nhớ hắn.
Nguyễn Miên Miên ôm chặt con mèo bước vào thang máy, hít một hơi để bình tĩnh rồi đạp hắn ra, hừ lạnh: “Đồ xấu xa, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cửa thang máy nháy mắt đóng lại, cô thấy vẻ mặt Dương Kiến Trữ có chút bối rối khi đối mặt với cô, đột nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Về đến nhà,Nguyễn Miên Miên thả mèo con xuống đất, hung hăng ném chăn và gối trên giường vào thùng rác, thậm chí hận không thể ném nệm vào đó luôn. Mèo trắng đứng nhìn, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô nàng này…đúng là một người quyết đoán!
“Đồ xấu xa, dám chim chuột với người khác ở trong nhà bà, ôi mẹ ơi…”
Nguyễn Miên Miên oán hận cắn răng, không thể không đau thương.
Cô buồn bực bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong phòng, sẵn tiện ném luôn bàn chải đánh răng của hắn, sau đó lại giựt quần trong của hắn đang phơi ở ngoài ban công, ném xuống luôn…. Cho đến nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, Nguyễn Miên Miên nằm co rúm lại dưới mặt đất như một chú cún. Mèo trắng biết điều, thong thả bước đến cạnh cô, nói là biết điều vậy thôi chứ tò mò thì đúng hơn. Nguyễn Miên Miên ôm chặt mèo trắng, vuốt ve tàn bạo một hồi, thở dài: “ y da, sao không có đàn ông tốt trên đời này vậy? Vì sao bà đây sống chừng này tuổi vẫn chưa tìm được người nào vậy? Mẹ ơi...đúng là không công bằng…”