


Chương 01
Chương 1: Còn nhớ lúc xuân chưa tàn (1)
Edit: Margarita
Beta: Halex
Hi Ninh năm thứ mười, thiên tử mở cuộc tuyển tú.
Bệ hạ bề bộn việc triều chính, chuyện tuyển chọn giao hết cho Hoàng hậu.
Đầu tháng Ba, Điện Trung Tỉnh đã phái nội thường thị đến ở lại nhà các quan lại trong kinh thành cùng các phủ, đốc, huyện khác nhau để lựa chọn hạt giống tốt. Nếu hợp thì tham gia đại tuyển, không hợp thì tặng cho một miếng ngọc bích, ý là đi tìm một hôn phối khác.
Cuối tháng Năm, vòng sơ tuyển kết thúc, người nhà của các quan lại tiến về kinh thành, ở tại viện Thải Ti để cục Thượng Nghi dạy quy củ.
Cuối tháng Sáu, điện tuyển kết thúc, trong cung có thêm ba vị phi tần mới.
Đêm qua lại mưa một trận, mãi đến lúc chân trời ửng nắng, mưa mới ngớt lại. Nước mưa trong suốt còn đọng lại trên ngói đỏ chảy dọc theo mái hiên rơi xuống đất. Mặt đất nơi lõm nơi phẳng để lại một vũng nước đen sì. Nước mưa rơi xuống làm bọt nước văng tung tóe, rồi lại bình yên như ban đầu. Sáng ra sương sớm giăng đầy, giơ tay không thấy năm ngón. Chốc lát sau, ánh nắng ban mai lóe khỏi rạng mây, chiếu rọi xuống mặt đất, xóa tan sương mù khiến những giọt sương tan ra, lung linh trong trẻo, đọng lại trên ngọn cây đầu bờ.
Một đôi giày thêu tinh xảo giẫm phải vũng nước, phá tan trạng thái tĩnh lặng của nó. Theo sau là vô số đôi giày thêu cùng kiểu dáng, bước chân vội vàng, lại tỉ mỉ cẩn thận.
“Nhược Nguyệt tỷ tỷ.” Cung nữ dẫn đầu đến trước cửa điện, vừa mới mở miệng đã thấy người kia liếc mắt nhìn nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lên tiếng.
Cung nữ kia thấy thế vội ngậm miệng, dẫn đoàn người lùi về sang một bên.
Cung nhân chờ ngoài cửa điện đồng loạt nín thở, yên lặng chờ người trong tẩm điện.
Chừng một khắc tiếp theo, trong điện an tĩnh truyền ra động tĩnh rất nhỏ. Nhược Nguyệt hít một hơi, tiếp theo khẽ nói.
“Nương nương, người dậy rồi ạ?”
Trong điện nhanh chóng truyền ra tiếng đáp, lúc này Nhược Nguyệt mới dám nhìn về người trước mặt, “Vân Dung, vào thôi.”
Dứt lời, nàng ta cẩn thận đẩy cửa điện.
Vân Dung đáp lại, rồi dẫn đoàn cung nữ phía sau nhẹ nhàng bước vào trong.
Trong điện mờ tối, cửa điện vừa mở ra, nắng sớm liền thi nhau rọi vào. Nhược Nguyệt đi trước Vân Dung đến sườn phía Tây. Nàng ta đưa tay, thành thạo kéo tấm rèm đính thạch anh tím và mã não ra. Lát sau, một cô gái mặc trung y mỏng màu đào chậm rãi bước ra.
“Nương nương.”
Vân Dung đã vắt khô khăn trắng một nửa, mắt thấy cô gái kia đã ngồi xuống trước bàn trang điểm thì bước nhẹ tới trước mặt nàng ấy, giơ khăn lên ngang đầu.
Mạnh Sương Vãn lau mặt rồi thay y phục, chuẩn bị tươm tất đâu vào đấy rồi mới quay đầu nhìn người phía sau.
“Tất cả đồ dùng của Bệ hạ đã được đưa tới chưa?”
Nhược Nguyệt vội đáp nói đã đưa tới.
Lúc này, sau tấm màn có âm thanh khe khẽ, Mạnh Sương Vãn liếc Nhược Nguyệt một cái, ý bảo nàng ta đi theo, mình thì vén rèm bước vào.
Nhược Nguyệt thấy thế vội liếc về phía Vân Dung, khẽ nói: “Mang theo mấy người tháo vát đi.”
Khi Mạnh Sương Vãn đi vào thì Bệ hạ đã dậy. Hắn ngồi cạnh mép giường, trung y trắng ngà tôn lên khuôn mặt tuấn lãng cùng đôi mắt sáng như ưng của hắn.
“Sao nàng dậy sớm vậy?” Thấy Mạnh Sương Vãn đã ăn mặc chỉnh tề, hắn đưa tay, kéo người trước mặt lại gần ngồi xuống, “Không phải đêm qua trẫm bảo nàng nên ngủ thêm một chút sao?”
Dù là vừa mới tỉnh lại nhưng giọng nói hắn không có chút mệt mỏi.
“Hôm qua Bệ hạ triệu triều thần nhập các, nên hôm nay tất nhiên thần thiếp muốn dậy sớm hầu Bệ hạ mặc quần áo, rửa mặt.”
Kể cả dù hôm nay không triệu triều thần thì chỉ cần Bệ hạ ở lại điện Trường An, Mạnh Sương Vãn đều sẽ dậy sớm hơn đối phương.
“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, thê tử của trẫm.” Thiên tử nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay nàng, dịu dàng nói, “Chuyện này kêu đám cung nhân làm là được rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, hai má non mềm của Mạnh Sương Vãn đỏ ửng. Nàng khẽ vâng lời rồi rút tay ra khỏi tay đối phương, nói tiếp: “Bệ hạ muốn dậy chưa?”
Thiên tử khẽ gật rồi đứng dậy, lấy dụng cụ rửa mặt cung nữ dâng lên.
Một lúc lâu sau, đợi thiên tử rửa mặt xong, Mạnh Sương Vãn thành thạo lấy y phục của hắn trong tay chưởng y đưa đến.
“Đám người mới đã đâu vào đấy, lát nữa thần thiếp sẽ dẫn ba người bọn họ tới điện Trường Ninh vấn an.” Mạnh Sương Vãn thay đối phương sửa lại cổ tay áo, vừa nói kế hoạch hôm nay của nàng cho người kia nghe, “Thần thiếp cho Chu Tuyển thị và Kiều Thải nữ đến ở tại điện Thanh Duyên, Đỗ tài nhân thì ở điện Kỳ Tư của Trịnh Tiệp dư, Bệ hạ thấy…”
*Tuyển thị, Thải nữ, Tài nhân, Tiệp dư: Các thứ bậc trong hậu cung.
Nàng chưa nói xong thì dừng lại, thiên tử cúi cả người xuống nhìn nàng, trong mắt ngậm cười.
“Đây đều là việc nhỏ, nàng tự sắp xếp là được, không cần báo lại cho trẫm.” Giọng thiên tử dịu dàng, “Nàng là Mẫu nghi Đại Hằng, đứng đầu hậu phi, chuyện hậu cung giao cho nàng, trẫm rất yên tâm.”
Câu này mười năm trước người đã từng nói, Mạnh Sương Vãn vẫn luôn khắc sâu.
Mạnh Sương Vãn đúng lúc đang sửa lại đôi ngọc bội du long cho hắn, nghe vậy bình tĩnh trả lời: “Bệ hạ tin tưởng thần thiếp nhưng dù sao thần thiếp cũng không thể tự ý quyết định mọi chuyện được, vẫn nên báo cho Bệ hạ một tiếng thì hơn.”
Thiên tử thấy vậy có chút bất lực.
“Nàng đó, lúc nào cũng cứng nhắc như vậy.” Dứt lời, đầu ngón tay thon dài ấn nhẹ đầu mũi nàng, làm Mạnh Sương Vãn ngẩn ra, sau đó lông mi run rẩy, hai chân thoáng lùi lại.
“Bệ hạ nên ăn sáng thôi.” Nghĩ thấy trong điện vẫn còn cung nữ, Mạnh Sương Vãn thấy không quen, lát sau mới khẽ nhắc nhở người nào đó.
Thiên tử nhìn xuống, thấy tai nàng đỏ ửng, sung sướng cười lên, rồi kéo tay nàng qua.
“Nào, ăn sáng cùng với trẫm.”
Hai người ra khỏi tẩm điện, thái giám Trương Ngạn lẫn đứng chờ ngoài cửa điện lập tức theo sau.
Trong tẩm điện còn lại mình Vân Dung và đám cung nữ bắt đầu thu dọn.
“Vân Dung tỷ tỷ.” Một cung nữ đến gần Vân Dung, khẽ nói, “Tình cảm của Bệ hạ với nương nương tốt thật đấy.”
Cung nữ này là do Nhược Nguyệt điều từ trong sáu cục tới, cho nên chưa bao giờ biết đế hậu ngày thường ở chung như thế nào.
Vân Dung nghe vậy ngẩng lên nhìn cô.
“Muội đó, vẫn còn là tấm chiếu mới, sau này trải đời rồi thì sẽ hiểu thôi.”
Cả hoàng thành ai mà không biết, Bệ hạ đăng cơ mười năm, tình cảm phu thê với Hoàng hậu son sắt. Dù đám phi tần có được sủng ái thì cũng không thể vượt mặt Hoàng hậu nương nương được.
**
Vì có phi tần mới nhập cung nên sau khi mặt trời lên, Mạnh Sương Vãn dẫn người mới đến điện Trường Ninh.
Ban đầu nàng định mang ba người mới đến điện Trường Ninh vấn an Thái hậu, không ngờ người chỗ Đỗ Tài nhân bên điện Kỳ Tư đến báo, hôm qua Đỗ Tài nhân không nghỉ ngơi đàng hoàng nên đã mắc phong hàn, hôm nay không thể đến điện Trường Ninh được.
Mạnh Sương Vãn nghe vậy cũng không nói gì, chỉ hỏi han vài câu rồi dặn truyền lời của nàng, nói Đỗ Tài nhân cứ lo dưỡng bệnh.
Sau đó thì mang hai cung tần còn lại đến điện Trường Ninh.
Thân là mẹ ruột của thiên tử, sau khi Bệ hạ đăng cơ, Thái hậu ít khi lộ mặt. Mọi việc trong hậu cung đều giao cho Mạnh Sương Vãn, không hề nhúng tay.
Chỉ đến sinh thần Thái hậu hằng năm, các phu nhân bên ngoài mới vào cung mừng thọ.
Thái hậu chưa bao giờ gọi phi tần đến bầu bạn, chỉ mỗi dịp tuyển tú ba năm một lần thì đám phi tần mới vào cung mới có thể thấy Thái hậu.
Mạnh Sương Vãn thân là hoàng hậu, những lần đến điện Trường Ninh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thứ nhất là Thái hậu thích yên tĩnh.
Thứ hai là do lập hậu mười năm mà dưới gối nàng không một mụn con. Lần nào thấy Thái hậu thì nàng cũng sẽ bị răn dạy một hồi.
Đúng lúc Thái hậu không thích người khác tới làm phiền, nàng cũng rất ít khi tới vấn an.
So với lần tuyển tú đợt trước, số phi tần nhập cung lần này ít hơn nhiều, chỉ có ba người.
Lúc trước Bệ hạ bận việc triều chính, vòng điện tuyển chỉ ngồi một lát đã đi, ba người kia đều do Mạnh Sương Vãn tự mình giữ lại.
Thái hậu cũng không hỏi, thấy Chu Tuyển thị và Kiều Thải nữ trước mặt cũng không nói gì, chỉ thưởng vài món, rồi sau đó hỏi: “Ai gia nhỡ còn một vị Tài tử nữa, sao không thấy đến?”
Mạnh Sương Vãn kể lại sự tình của Đỗ Tài nhân.
Thái hậu nghe xong cũng không nói gì, chỉ quay đầu sai cô cô bên người phái người ban thưởng cho Đỗ Tài nhân.
Hai cung tần mới đến vô cùng chú ý, mà đây còn là điện Trường Ninh, càng không dám lên tiếng. Thái hậu hỏi cái gì thì hai nàng đứng dậy cẩn thận đáp lời.
Thái hậu cũng không có nhiều lời muốn nói với hai nàng, nên chỉ tầm nửa canh giờ đã nói mình mệt rồi, để mình Hoàng hậu ở lại.
Chu Tuyển thị và Kiều Thải nữ thấy thế vội đứng dậy cáo lui, rời khỏi điện.
Cho đến khi hai nàng khuất bóng, Thái hậu mới nhìn Mạnh Sương Vãn.
“Hoàng hậu.”
Giọng điệu này rõ ràng khác hẳn so với ban nãy, tuy không có cảm xúc gì rõ ràng nhưng vô hình trung làm Mạnh Sương Vãn giật nảy mình.
“Có nhi thần.”
Nàng đáp lời, đồng thời đứng dậy khỏi giường La Hán, hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính nghe giảng.
Thái hậu không nói gì, chỉ có ngón trỏ hơi động đậy, tay gõ nhẹ lên đầu gối.
“Con hẳn là biết ai gia định nói gì.” Nhìn người đứng trước mặt, Thái hậu chậm rãi, “Vừa nãy có phi tần ở đây nên ai gia mới giữ mặt mũi cho con, nhưng con thân là Mẫu nghi Đại Hằng, mà đến bây giờ vẫn không con, không có ích gì cho đất nước.”
“Chuyện này……” Ngữ điệu Thái hậu chợt trở nên nghiêm khắc, “Con nhất định không thể quên.”
Mạnh Sương Vãn nghe vậy thì đầu ngón tay run lên, sau đó nhỏ giọng đáp lại.
“Vâng, nhi thần một ngày cũng không dám quên.”
**
Ra khỏi điện Trường Ninh, Mạnh Sương Vãn nhẹ nhàng thở ra.
Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng.
Thái hậu vừa rồi tuy nói không nhiều, nhưng lại nhắc nhở nàng, thân là Mẫu nghi Đại Hằng, mười năm phong hậu mà vẫn không con.
Mãi đến lúc nàng quay về điện Trường An, cả người vẫn hơi xuất thần.
Trạng thái này kéo dài đến tận khi đóng cửa cung.
Trong bữa tối, Nhược Nguyệt đứng bên cạnh hầu thiện, đồng thời báo cho nàng biết tối nay Bệ hạ ở lại cung nào.
“Cục Thượng Tẩm vừa báo, Bệ hạ hôm nay lật thẻ của Trịnh Tiệp dư.”
Mạnh Sương Vãn nghe vậy, hỏi: “Trịnh Tiệp dư đến điện Dục Đường à?”
Nhược Nguyệt lắc đầu.
“Bệ hạ tự đến điện Kỳ Tư.”
Mạnh Sương Vãn nhíu mi, rồi lại giãn ra.
Trịnh Tiệp dư hầu hạ từ thời tiền đế, Bệ hạ đến điện Kỳ Tư cũng không có gì lạ.
Sau đó không hỏi thêm gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, phi tần đến điện Trường An vấn an, duy chỉ có Đỗ Tài nhân không đến.
Ngày thường thì nói chút chuyện phiếm là được rồi, nhưng hôm nay Mạnh Sương Vãn phát hiện, Trịnh Tiệp dư đêm qua thị tẩm sắc mặt hơi lạ. Dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, dường như không nghỉ ngơi đủ.
Mạnh Sương Vãn thấy thế liền hỏi.
Trịnh Tiệp dư hiển nhiên không ngờ Hoàng hậu sẽ đột nhiên nhắc đến mình, cả người đầu tiên sửng sốt, sau đó vội đứng dậy.
“Bẩm nương nương, là do đêm qua thần thiếp không nghỉ ngơi tốt, không phải chuyện gì lớn, cảm ơn nương nương quan tâm.”
Nàng ta vừa dứt lời, cung tần xung quanh lộ ra vẻ mặt kì quái.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng chuyện là đêm qua Trịnh Tiệp dư thị tẩm, theo lý thì không thể không nghỉ ngơi tốt được.
Mạnh Sương Vãn lại không hỏi gì thêm, chỉ dặn nàng ta chăm sóc bản thân.
Đúng lúc này, Mạnh Sương Vãn nghĩ đến chuyện Đỗ Tài nhân bị mắc phong hàn, mà nàng ta lại ở điện Kỳ Tư của Trịnh Tiệp dư, lại hỏi: “Thân thể Đỗ Tài nhân thế nào rồi?”
Vốn chỉ định thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ Trịnh Tiệp dư nghe xong thì sắc mặt càng xấu, mím môi, dường như Mạnh Sương Vãn đã làm nàng ta nhớ lại ký ức tồi tệ.
Nhưng thân là cung tần có gốc rễ đã lâu, Trịnh Tiệp dư không thể hiện thái quá, lại hành lễ với Hoàng hậu rồi nói, Đỗ Tài nhân không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là được.
Nàng ta chưa kịp nói gì thêm, Mạnh Sương Vãn đã nhìn về phía đại cung nữ sau lưng nàng ta, rồi cười nhạt.
“Vậy thì được, Đỗ Tài nhân vừa mới vào cung, Tiệp dư quan tâm nàng ấy hơn một chút.”
Trịnh Tiệp dư cung kính đáp lời.
Đợi chư phi rời đi, Mạnh Sương Vãn mới quay về tẩm điện.
Ngủ trưa dậy, nàng phát hiện ngự y vốn phải đến chẩn mạch cho nàng vẫn chưa tới, liền hỏi Nhược Nguyệt. Ai ngờ nàng ta cũng không biết, nhưng đã cho người đến cục Thượng Dược giục.
Đang nói thì nghe thấy Vân Dung đi vào, báo ngự y đã tới.
“Cho vào.”
Ngự y đã hơi có tuổi nhưng thân thể khỏe mạnh. Vào điện hành lễ xong rồi ông ta mới bắt đầu chẩn mạch.
“Bổn cung còn tưởng hôm nay ngự y không tới, còn định sai người đi mời.” Khi đối phương đang bắt mạch, Mạnh Sương Vãn nói vài câu thuận miệng, lại làm vẻ mặt ngự y cứng lại.
“Nương nương tha tội.” Đối phương quỳ xuống cúi lạy, “Không phải là thần cố ý tới muộn đâu ạ.”
Sau đó giải thích nguyên do.
“… Ông vừa từ điện Kỳ Tư tới?” Nghe đối phương nói xong, ánh mắt Mạnh Sương Vãn chăm chút, “Phụng chỉ chẩn bệnh cho Đỗ Tài nhân?”
Ngự y đáp đúng vậy.
“……” Mạnh Sương Vãn không hỏi thêm gì nữa.
Chờ đối phương bắt mạch xong rồi đi, Nhược Nguyệt bên cạnh tiến đến, hơi không hiểu mở miệng: “Nương nương, theo lý Đỗ Tài nhân vừa mới vào cung, sao đã dám kinh động Bệ hạ, còn để Bệ hạ đặc biệt sai ngự y tới bắt mạch?”
Dựa vào cung quy, ngự y chỉ chẩn mạch cho đế hậu, cung tần nếu không có chỉ dụ cho phép của đế hậu thì ai cũng không mời được.
Mạnh Sương Vãn tất nhiên cũng không biết, nhưng đột nhiên nàng nhớ lại sắc mặt của Trịnh Tiệp dư và sắc mặt khó chịu của đại cung nữ bên người nàng ta, lại nói: “Em đi sai người điều tra, xem hôm qua Bệ hạ có ngủ lại chính điện Kỳ Tư không.”
Nhược Nguyệt nghe vậy sửng sốt, sau đó hồi thần lại, vâng dạ rời đi.
Một canh giờ sau, Mạnh Sương Vãn đã biết câu trả lời.
Quả nhiên hôm qua Bệ hạ không ngủ lại chính điện Kỳ Tư.
Cũng không biết có chuyện gì, hình như Bệ hạ nửa đường gặp phải Đỗ Tài nhân không ngại thân mang bệnh còn muốn ra ngoài thì hỏi han vài câu.
Sau đó không về lại chính điện nữa, ở thiên điện phía Đông đến nửa đêm rồi lên xa giá về điện Tử Thần.
Sau đó còn sai thái giám Trương Ngạn đến cục Thượng Dược sai ngự y đến bắt mạch.
Nghe xong, Mạnh Sương Vãn mới kết nối tất cả mọi chuyện lại.
Chẳng trách sắc mặt của Trịnh Tiệp dư khó coi như vậy.
Nàng cứ tưởng ba người mới vào cung đều an phận, thì ra, Đỗ Tài nhân cũng có chút thủ đoạn.
“Nương nương.” Nhược Nguyệt bên cạnh nhỏ giọng. “Có cần sai người nhắc nhở Đỗ Tài nhân bên kia không ạ?”
Dù sao thì cũng mới vào cung, đã nửa đường cướp miếng ăn của chủ cung, đúng là không thể nói nổi.
“Nàng ta là cung tần, chỉ cần không mờ ám hại người thì đều không ảnh hưởng đến đại cục.”
Nàng cũng không định so đo mấy chuyện này.
Đêm hôm ấy, Mạnh Sương Vãn cứ tưởng với thủ đoạn của Đỗ Tài nhân thì tối nay Bệ hạ hẳn sẽ đến điện Kỳ Tư, ai ngờ người của cục Thượng Tẩm đến báo, đêm nay Bệ hạ gọi Chu Tuyển thị đến điện Dục Đường.
Nàng nghe xong cũng không để ý nữa.
Bệ hạ là thiên tử Đại Hằng, hắn muốn đến đâu, chỉ bằng mình sao dám xen vào?