top of page

Chương 02

Chương 2: Còn nhớ lúc xuân chưa tàn (2)

Edit: Moet
Beta: Halex

Hôm sau, Mạnh Sương Vãn tỉnh lại trong cơn đau ở bụng dưới.

Sắc trời ở ngoài điện đã sáng hơn một chút, nhưng vẫn chưa đến canh giờ nàng thường tỉnh dậy.

Bụng truyền đến từng cơn đau đớn, khiến cả người nàng nhũn ra. Nàng chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay tìm tòi trong chiếc chăn gấm, cảm giác thấm ướt khiến nàng xác định được.

“Nhược Nguyệt.” Nàng nhẹ giọng gọi.

Nhược Nguyệt vốn luôn trực đêm ở ngoài màn che nghe được tiếng gọi, vội vàng đứng dậy, vén rèm bước vào.

Vì sắc trời vẫn chưa sáng hẳn nên trong tay nàng ta cầm một giá nến.

“Nương nương.” Vốn muốn hỏi Hoàng hậu muốn phân phó gì, kết quả nương theo ánh nến vào trong, chiếu sáng đầu ngón tay của người kia. Khi nàng thấy vết đỏ tươi ở trên đó mới phản ứng lại được, “Nô tỳ đi gọi Vân Dung.”

Những đồ vật cần thiết cho chuyện này đều được Vân Dung phụ trách.

Nhược Nguyệt sau khi vội vàng rời đi, không quên phân phó cung nhân vào trong điện để hầu hạ.

Rất nhanh, nàng đã dẫn Vân Dung đến điện.

“Nô tỳ đã cho người đến Cục Thượng Dược.” Sau khi hầu hạ Hoàng hậu thay quần áo, Nhược Nguyệt mới nói, “Một lát nữa canh Đương quy tứ nguyệt* sẽ được đưa đến.”

(*) Loại canh có tác dụng trị bệnh thiếu máu, cảm mạo, đau thắt lưng,...

Vì Hoàng hậu lúc nào cũng đau đớn khi đến kỳ kinh nguyệt, vậy nên Cục Thượng Dược đã điều chế sẵn.

Lúc này, Mạnh Sương Vãn đang ôm một lò sưởi tay nhỏ ngồi trên giường. Đúng là bây giờ đang là khoảng thời gian nắng nóng, nhưng tay chân của nàng lại lạnh toát, đặc biệt là cái bụng nhỏ, co rút đau đớn từng đợt một khiến sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi không có chút huyết sắc.

“Một lát nữa các phi tần đến thỉnh an thì nói bổn cung không khỏe, nói các nàng không cần đợi.” Dù khó chịu đến vậy, nhưng nàng vẫn không quên sắp xếp từng việc, “Hai ngày nay nắng nóng, Vân Dung nhớ đến cục Thượng Thực thúc giục các nàng đưa đá bào được giao ngày hôm qua đến từng cung, điện Trường Ninh thì đưa ít đá thôi. Còn nữa, Đại công chúa những ngày hè ham lạnh, thích ôm miếng băng để giải nóng. Nhược Nguyệt nói với Mộc Chiêu dung một tiếng, đừng để nàng ấy nuông chiều Đại công chúa.”

“Mấy ngày nay không tiện, cho người đến cục Thượng Nghi báo cho nữ quan đồng sử đi.”

Trong kỳ kinh nguyệt không thể thị tẩm, những việc hậu cung này nữ quan đồng sử xưa nay vẫn nhớ rõ.

So với cung của các phi tần, nữ quan đồng sử sẽ cố tình nhớ rõ thời gian đến kỳ của Hoàng hậu, đến ngày sẽ tự mình đến điện Trường An một chuyến, gửi giấy lên ngự tiền, báo cho thiên tử rằng mấy ngày nay Hoàng hậu không tiện.

Nhưng thật không khéo, từ mấy năm trước kỳ kinh nguyệt của Hoàng hậu không đều, trí nhớ này của nữ quan đồng sử cũng không cần thiết nữa. Nàng theo thói quen, mỗi khi đến ngày thì cho người đến báo cáo cho cục Thượng Nghi.

Nhược Nguyệt và Vân Dung ghi nhớ từng câu của nàng, sau đó Vân Dung và hầu hết các cung nữ rời khỏi điện, để lại Nhược Nguyệt ở cạnh hầu hạ nàng.

“Nương nương, người làm như vậy cũng không phải là cách.” Sau khi đắp chăn gấm lên đùi của nàng xong, Nhược Nguyệt nói, “Bên Thái hậu lúc nào cũng đay đi đay lại chuyện người không có con nối dõi, hay là, gọi người cục Thượng Dược đếm kiểm tra xem sao?”

Mạnh Sương Vãn chớp nhẹ mắt.

“Kiểm tra lại thì có ích lợi gì? Mấy năm trước người của cục Thượng Dược đến còn chưa đủ à?”

Không phải vẫn vô dụng thế ư.

Đầu ngón tay của nàng chậm rãi đặt trên bụng nhỏ, sắc thái trong mắt dần dần trở nên ảm đạm.

Sao nàng lại không muốn một đứa con của bệ hạ và mình cơ chứ?

Nhưng sau khi sinh non năm năm trước, nàng khó có thể mang thai.
Dù người của Cục Thượng Dược kiểm tra cho nàng bao nhiêu lần, cũng chỉ nói rằng phượng thể bị tổn hại, khó thụ thai.

Nếu chỉ nói đơn giản như vậy thì nàng hãy còn ôm hy vọng, nhưng mấy năm trôi qua, trước sau gì vẫn không có động tĩnh, hy vọng của nàng cũng dần dần vụt tắt.

“Lui ra đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi.”

**

Hai ngày sau, dường như Mạnh Sương Vãn luôn ở điện Trường An, phi tần đến cầu kiến đều bị mời về.

Đến tận ngày thứ ba, Tần Đức phi dẫn theo Tam hoàng tử đến cửa, Mạnh Sương Vãn đã khỏe hơn một chút, mới kêu Nhược Nguyệt dẫn người vào tẩm điện.

Tam hoàng tử hiện giờ 4 tuổi, vì không lâu sau khi Mạnh Sương Vãn sinh non, Tần Đức phi lại có thai, hơn nữa khi đó nàng đích thân phái người đến chăm sóc Tần Đức Phi, thế nên Mạnh Sương Vãn đối xử với Tam hoàng tử rất khác với các hoàng tử công chúa còn lại.

Cũng vì chính nguyên nhân này, Tần Đức phi dẫn theo Tam hoàng tử đến, nàng mới gặp. Nếu đổi thành người khác, đều sẽ bị mời về như hai ngày trước.

Dù sao Tam hoàng tử vẫn còn nhỏ, thế nên vừa thấy nàng đã nhào vào lòng nàng.

“Nương nương!”

Mạnh Sương Vãn sợ cậu đụng phải những góc nhọn của giường, vội vàng duỗi tay bảo vệ cậu. Ôm người vào trong lòng, sau đó mới hỏi cậu vài câu mấy ngày nay ra sao.

“A Chiêu, nương nương không khoẻ, con ngoan chút nào.” Tần Đức phi bộ dạng lỗ mãng của nhi tử, vội lên tiếng.

Mạnh Sương Vãn lại cười cười.

“Không sao, hôm nay bổn cung đã khá hơn nhiều rồi.”

Nói xong lại cúi đầu sửa lại tóc mai hơi rối của Tam hoàng tử.

“Hình như A Chiêu lại cao hơn rồi.”

Tam Hoàng tử nghe vậy, cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng nàng.
Tần Đức phi lấy một chiếc hộp gấm được khắc hoa văn lên từ trong tay đại cung nữ của mình.

“Thiếp nghe nói hai ngày nay nương nương ngủ không an ổn. Đây là trầm hương lúc trước mẫu thân thiếp gửi cho, hương thơm có hơi đắng, châm lên trước khi ngủ, trợ giúp ngủ ngon hơn.”

“Thân thể này của bổn cung cũng không phải mới một hai ngày, làm phiền Đức phi nghĩ cho rồi.” Mạnh Sương Vãn nói, Nhược Nguyệt bên cạnh nàng cũng tiến lên, nhận lấy hộp gấm trong tay Tần Đức phi.

Tần Đức phi mới nói: “Nương nương là quốc mẫu Đại Hằng, là niềm hy vọng của thần thiếp, đương nhiên thiếp phải để sức khỏe của người vào lòng rồi. Không chỉ mình thiếp, các phi tần cũng rất quan tâm. Nhưng hai ngày trước nương nương thật sự không khỏe, các nàng cũng không dám quấy rầy. Hôm nay A Chiêu nói nhớ nương nương, thiếp mới cả gan đến cầu kiến.”

Mạnh Sương Vãn nghe vậy thì vuốt đầu Tam Hoàng tử.

“Các muội có lòng.”

“Đương nhiên thiếp phải lo lắng cho nương nương rồi, chỉ trừ…”

Giọng nói của nàng trầm xuống. Không biết Mạnh Sương Vãn có nghe thấy không, ngón tay vuốt ve trên đầu Tam Hoàng tử hơi khựng lại, rồi thu tay về.

“Nhược Nguyệt, sáng nay không phải phòng bếp nhỏ làm bánh tường vi sao? Ngươi đưa A Chiêu đi ăn đi, vị chua chua ngọt ngọt, chắc chắn nó sẽ thích.”

Tam Hoàng tử còn nhỏ, nghe thấy có đồ ăn đương nhiên vui vẻ, sau khi hoan hô thì nắm tay Nhược Nguyệt đi ra ngoài.

Thấy cậu rời khỏi tẩm điện, Mạnh Sương Vãn mới giương mắt, nhìn về phía người đối diện.

“Muội có chuyện muốn nói với bổn cung?”

Ban đầu Tần Đức phi còn hơi ậm ừ, sau đó thẳng thắn lên tiếng trong ánh mắt ngưng đọng của Hoàng hậu: “Đã nhiều đêm, bệ hạ không hề gặp ai cả, lại thường xuyên đến điện Kỳ Tư thăm Đỗ Tài nhân.”

“Bổn cung biết ngươi muốn nói gì.” Mạnh Sương Vãn nói, “Bổn cung cũng nghe được, hai ngày nay bệ hạ đến thăm Đỗ Tài nhân, không hề đến cung nào khác.”

Tần Đức phi nghe vậy còn tưởng rằng nàng có cùng suy nghĩ với mình, vội vàng nói: “Nương nương, thiếp cho rằng, Đỗ Tài nhân này chỉ mới vào cung, rõ ràng là nhiễm phong hàn nên không ra mặt được. Từ khi được sắc phong, nàng ta chưa bao giờ đến điện Trường An để thỉnh an, lại chen vào khi bệ hạ muốn thị tẩm Trịnh Tiệp dư, sau đó lại lấy bệnh của mình ra để câu dẫn bệ hạ….”

“Tần Đức phi!” Lúc này Mạnh Sương Vãn không đợi đối phương nói xong, trầm giọng ngắt lời nàng, “Nơi này là điện Trường An, muội là mẫu thân của Tam Hoàng tử, vậy mà lại nói chuyện không kiêng nể như thế.”

Tần Đức phi thấy nàng có vẻ tức giận, vội vàng đứng dậy cáo tội: “Nương nương thứ tội, thần thiếp cũng không phải cố ý.”

Mạnh Sương Vãn vẫn chưa kêu nàng ngồi xuống, nói tiếp: “Bổn cung biết hôm nay muội đến đây vì lý do gì. Không chỉ mình muội, các phi tần trong hậu cung này e là người có cách nghĩ như muội không hề ít. Nhưng các muội đừng quên, Đỗ Tài nhân tuy mới vào cung, nhưng cũng là phi tần của thiên tử. Nếu đã là nữ nhân của bệ hạ, sao lại có chuyện câu dẫn như muội vừa nói? Lời này, những ngày sau đừng để bổn cung nghe được lần nữa.”

Tần Đức phi nào dám nói đến chuyện khác nữa?

Vội vâng vâng nghe lời.

Đến khi nàng cáo lui, Mạnh Sương Vãn còn nói thêm: “A Chiêu tuổi còn nhỏ, muội là mẹ ruột, phải dạy dỗ nó thật tốt mới đúng, những điều khác chỉ là thứ yếu.”

Còn người khác nghĩ như thế nào, đó là chuyện của họ.

Mạnh Sương Vãn thậm chí không cần cho người điều tra cũng biết được. Chắc chắn có người mang nặng tâm tư, bản thân đỏ mắt ghen tỵ mấy ngày nay bệ hạ đối xử tốt với Đỗ Tài tử, nhưng không dám tự mình nói trước mặt nàng, nên đã rót lời khuyến khích vào tai Tần Đức phi.

Dù sao cả hậu cung đều biết, Hoàng hậu đối xử với Tam Hoàng tử như mẹ ruột, đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với Tần Đức phi cũng không thể so sánh với người khác.

Nhưng điều này không có nghĩa nàng sẽ trở thành cây đao trong tay những người đó.

Nàng là Hoàng hậu Đại Hằng, chủ của lục cung.

Không dễ dàng để người khác lợi dụng.
Không lâu sau khi Tần Đức phi rời đi, Mạnh Sương Vãn dựa vào dựa vào phía sau, phân phó Nhược Nguyệt cho người đến điện Kỳ Tư.

“Nghĩ đến hai ngày nay Đỗ Tài tử đã khỏe, cho người đưa hai củ nhân sâm đến thăm một chuyến, dặn dò nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, sớm khỏe lại.”

Nhược Nguyệt liền nhận lệnh, rời đi.

Khoảng một canh giờ sau, có người đến nói rằng đã hoàn thành chuyện nàng phân phó, Đỗ Tài tử ngàn ân vạn tạ. Mạnh Sương Vãn cũng không hỏi nhiều nữa.

Vốn nghĩ rằng qua một khoảng thời gian, Đỗ Tài tử sẽ khỏi bệnh hẳn, không ngờ vào bữa tối, chợt nghe Nhược Nguyệt vội vàng chạy đến, báo với nàng vào lúc chiều, thân thể của Đỗ Tài tử lại không khỏe, náo loạn đến mức tạo ra động tĩnh lớn, còn kinh động đến bệ hạ.

“Không phải nói nàng đã khỏe rồi à, sao bỗng nhiên lại nghiêm trọng rồi?” Mạnh Sương Vãn nhíu hai hàng lông mày.

Nhược Nguyệt nói chính nàng cũng không biết tại sao.

“Nghe nói là bị dọa sợ, nhưng rốt cuộc bị cái gì dọa thì không biết.” Nhược Nguyệt nói, “Bệ hạ bận chính vụ ở tiền triều, vẫn chưa đích thân đi xem, nhưng đã cho Trương đại nhân đến điện Kỳ Tư, ngự y cũng đã vội vàng chạy đến. Sau đó bệ hạ còn hạ chỉ, nói Trịnh Tiệp dư thân là chủ vị, chăm sóc không tốt, phạt lương bổng một tháng…..”

“Bệ hạ giá lâm ——”

Đang nói, nghe được bên ngoài có tiếng thông báo của thái giám, Mạnh Sương Vãn lập tức ra hiệu bảo Nhược Nguyệt im lặng, sau đó tự đứng dậy, ra ngoài điện nghênh giá.

Dù hôm nay nàng đã đỡ hơn so với hai ngày trước, nhưng vẫn thấy không được thoải mái lắm. Ban ngày khi Tần Đức phi đến, dường như nàng cũng chưa cử động gì.

Nhưng thiên tử giá lâm, đương nhiên phải tự mình đón tiếp.

“Nhiều ngày nay nàng không khỏe, sao còn ra đây.” Thấy nàng chờ ở ngoài điện, thiên tử vừa bước xuống ngọc liễn lập tức duỗi tay, nắm lấy đầu ngón tay nàng, sau đó cho người đưa đồ vào trong tẩm điện, “Đi vào trước đi.”

Mạnh Sương Vãn vốn chuẩn bị chào hỏi, kết quả bị đối phương ngắt lời như vậy, cũng chưa kịp nói gì, nên chỉ có thể đi theo đối phương vào điện.

Đến khi hai người ngồi xuống giường La Hán, Mạnh Sương Vãn nhẹ nhàng nói: “Sao lúc này bệ hạ lại đến đây? Thần thiếp cũng không kịp chuẩn bị.”

Những ngày này nàng đến kỳ kinh, Tần Hoài Cẩn biết, vậy nên cũng không đến điện Trường An. Trước đây cũng vậy, dù sao đến thì cũng không làm được gì, chẳng qua chỉ ngồi cạnh nhau trò chuyện thôi.

Vì thế hôm nay hắn bỗng nhiên đến đây, Mạnh Sương Vãn vui sướng trong lòng.

“Hôm nay không bận lắm, phê sổ sách xong ta nhìn giờ, đúng lúc đến giờ ăn tối, liền đến dùng bữa cùng nàng.” Tần Hoài Cẩn, “Nghĩ đến thân thể của nàng không được khỏe, cũng không cho người đến nhắc trước, tránh làm nàng bận trước đón sau.”

Thấy hắn quan tâm mình, Mạnh Sương Vãn cúi nhẹ đầu, đuôi mắt mang theo vẻ thẹn thùng.

“Bệ hạ nói gì vậy, bệ hạ giá lâm, đương nhiên thần thiếp muốn chuẩn bị thật tốt.”

Tần Hoài cẩn cười nói: “Chính vì vậy, nên trẫm mới không cho người đến báo trước.”

Nói xong, phân phó Trương Ngạn ở phía sau điện.

“Truyền ngự thiện.”

Mạnh Sương Vãn nghe vậy lấy lại tinh thần, có chút khó hiểu: “Bệ hạ?”

Tần Hoài Cẩn liền nói: “Trước khi trẫm đến đây, đã cho Trương Ngạn phân phó Cục Thượng thực chuẩn bị thiện.”

Cục Thượng thực trong lời hắn, đương nhiên không phải Cục trong lục cung, mà là Cục Thượng thực trực thuộc điện Trung Tỉnh, chỉ phục vụ riêng cho thiên tử.

Mạnh Sương Vãn thấy thế đã biết, hắn đã nói Cục Thượng thực trực tiếp đưa bữa tối đến.

Cũng không hỏi gì cả.

Trong quá trình hai người chờ ngự thiện, có nói vài lời, nhưng ngươi một câu ta một chữ, bầu không khí có vẻ nhẹ nhàng.

Trong lòng Mạnh Sương Vãn trong lòng cũng rất vui.

Hôm nay bệ hạ có thể đến thăm nàng, đương nhiên là đặt nàng trong lòng.

Đang nói, không biết sao đề tài lại chuyển sang Đỗ Tài nhân.

“Thần thiếp nghe nói, sức khỏe của Đỗ Tài nhân ở điện Kỳ Tư sau giờ ngọ đột nhiên lại không ổn.” Nàng vẫn chưa nghĩ nhiều vì sức khỏe của Đỗ Tài nhân đột nhiên không tốt, chỉ nói cho bệ hạ nghe những việc thường ngày của nàng theo thói quen, “Thần thiếp vốn còn cho người đi xem sao, nhưng lúc về cũng không nghe được gì.”

Thiên tử nhe vậy, sắc mặt không thay đổi, chỉ nói: “Trẫm cũng nghe nói, cung nhân bên cạnh Đỗ Tài nhân nói là bị dọa sợ. Nghĩ đến người hầu hạ bên cạnh Tử Đồng, đi theo nàng đã lâu, lời nói cũng vô thức mang theo ngữ khí của nàng. Đỗ Tài nhân mới vừa vào cung không thích ứng được, lại thêm tính tình nàng ấy yếu ớt, bệnh tình chưa khỏi hẳn, lúc đó bị dọa sợ.”

Hắn vốn chỉ nói một câu như vậy, giọng điệu không thay đổi, nhẹ nhàng trầm thấp như khi nói chuyện với Mạnh Sương Vãn từ nãy đến giờ. Nhưng khi dứt lời, truyền đến tai Mạnh Sương Vãn, lại khiến cả người nàng bỗng nhiên cứng đờ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.

“Bệ hạ…… Có ý gì?”

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page