top of page

Chương 03

Chương 3: Còn nhớ lúc xuân chưa tàn (3)

Edit: Margarita
Beta: Halex
Đến cùng thì bữa tối này, Mạnh Sương Vãn cảm giác như đang nhai sáp nến.
Nàng cứ tưởng tối nay Bệ hạ thực sự tới dùng bữa với nàng, ai ngờ hắn tới vì Đỗ Tài nhân.
Dù không nói hẳn ra nhưng Mạnh Sương Vãn nào phải kẻ ngu dốt.
Tất nhiên là nàng hiểu ý đối phương.
Ý hắn là, người Mạnh Sương Vãn phái đến điện Kỳ Tư quá nặng lời, dọa Đỗ Tài nhân hết hồn, nên mới báo lên là bị kinh động, bệnh tình càng nặng thêm.
Mạnh Sương Vãn cũng không biết cung nhân nàng phái đi thăm Đỗ Tài nhân đã nói như thế nào, nhưng dù sao cũng là người trong điện của nàng, lại là người Nhược Nguyệt tự mình sai khiến, tất nhiên nàng yên tâm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Nàng thân là Hoàng hậu điều hành lục cung, đừng nói là hôm nay nàng phái người qua thăm Đỗ Tài nhân, kể cả nàng có sai người đến răn dạy, Đỗ Tài nhân đang bệnh cũng chỉ có thể quỳ nghe dạy.
Điều nàng không ngờ, là Bệ hạ lại đến tìm nàng vì việc này.
Hay nói cách khác, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, phu quân trên mặt nói tới dùng bữa với nàng, thực ra là vì nữ nhân khác đến hỏi tội nàng.
“Việc này là do thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, làm Đỗ nương tử kinh sợ, bệnh tình càng nặng thêm, mong Bệ hạ thứ tội.”
Bụng nàng vẫn âm ỉ đau, sắc mặt càng tái nhợt. Nhưng dù vậy, nàng vẫn cố chống đỡ hành lễ nhận tội.
Nhược Nguyệt đứng đằng sau thấy thế, lông mày dựng ngược, theo bản năng muốn tiến lên đỡ nàng, nhưng lại sợ Bệ hạ ở đây nên không dám làm cản, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Thiên tử hiển nhiên không ngờ nàng sẽ bỗng nhiên thỉnh tội, ngẩn ngơ giây lát rồi nhanh chóng đưa tay, nâng nàng dậy.
“Trẫm không trách nàng.” Giọng hắn nhẹ nhàng, “Chỉ nói chút chuyện phiếm với Tử Đồng mà thôi.”
Mạnh Sương Vãn cười nhạt.
“Thần thiếp tạ Bệ hạ không trách tội.”
Đêm nay Bệ hạ cũng không ở lại, dùng xong bữa tối thì rời đi.
Đứng ngoài cửa điện Trường An nhìn ngọc liễn rời đi, nụ cười bên môi Mạnh Sương Vãn mới từ từ nhạt dần.
“Nhược Nguyệt, đỡ bổn cung vào trong.” Thanh âm nàng có hơi yếu ớt, sắc môi tái nhợt.
Nhược Nguyệt đáp dạ, cùng đám cung nữ đỡ nàng vào tẩm điện.
Đêm nay Mạnh Sương Vãn ngủ không ngon giấy, trong mơ xảy ra không ít chuyện kì quái, cảnh tượng chồng chéo, hỗn loạn, nhưng tỉnh lại rồi lại như chưa có gì.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, nàng đang rửa mặt, thì thấy Vân Dung vội tiến vào, báo tin cho nàng.
“Nương nương, hôm qua Bệ hạ lại đến điện Kỳ Tư, nói là Đỗ Tài nhân bệnh liên miên không khỏi, Bệ hạ ở cạnh đến quá nửa đêm. Lúc đi còn ban ý chỉ, ban cho Đỗ Tài nhân phong hào “Mẫn”.”
Mạnh Sương Vãn nghe vậy chưa kịp mở miệng, Nhược Nguyệt bên cạnh đã ngạc nhiên thốt lên: Bệ hạ ban phong hào?”
Sao Nhược Nguyệt không ngạc nhiên cho được.
Sự thật là, Bệ hạ đăng cơ mười năm, phi tần trong cung có phong hào không nhiều, nói gì đến Mẫn Tài nhân đến nay còn chưa thị tẩm.
Chưa thị tẩm đã được ban phong hào, trước giờ chưa từng có.
Nàng ta dứt lời mới nhớ tới phải nhìn sắc mặt nương nương nhà mình, thấy đối phương không nói lời nào, tầm mắt dán chặt vào gương, không biết đang nhìn gì.
“Nương nương…”
Nhược Nguyệt khẽ lên tiếng.
Một lúc sau, Mạnh Sương Vãn quay trở lại, nàng nhìn người trước mặt.
“Nhược Nguyệt, cung nhân phái đến điện Kỳ Tư hôm qua là ai?”
Nhược Nguyệt ngẩn ra, tiếp theo nói một cái tên.
Là một cung nữ nhị đẳng ở điện Trường An, ngày thường cũng là một người ổn trọng.
Mạnh Sương Vãn chìm trong suy nghĩ, cuối cùng mở miệng.
“… Truyền ý chỉ của bổn cung, bảo nàng ta ra quỳ trước hành lang điện Trường An.”
“Nương nương?!” Nhược Nguyệt và Vân Dung cả kinh.
Nhưng Hoàng hậu không định giải thích.
“Quỳ khoảng nửa canh giờ thì về.”
Dứt lời, Mạnh Sương Vãn không nói gì thêm, mí mắt rũ xuống, thần sắc hững hờ.
Nhược Nguyệt nghe vậy chỉ đành phải làm theo, vừa lúc đi đến cửa điện thì nàng ta nghe thấy Hoàng hậu khẽ nói một câu.
“Nhớ bôi thuốc tốt cho nàng ta, cho nghỉ ngơi vài ngày, không cần đến hầu hạ.”
Nghe vậy, trong lòng Nhược Nguyệt đau xót.
Nàng ta ở bên người Hoàng hậu chừng ấy năm, sao lại không hiểu vì sao nương nương làm như vậy được?
Nếu không phải do Bệ hạ tự mình hỏi, cung nữ kia làm sao lại vô cớ chịu tội?
Đêm qua tuy Bệ hạ nói không trách tội nương nương, nhưng quay đầu lại ban phong hào cho Mẫn Tài nhân, đây không phải vả một cái thật vang vào mặt nương nương sao?
Nếu nương nương không phạt cung nữ kia, chẳng phải chứng thực người làm khó dễ Mẫn Tài nhân thật?
Nhưng nương nương nhà nàng vô tội biết bao?
Rõ ràng là có lòng tốt, lại không thể không lê cái thân bệnh tật quỳ xuống thỉnh tội.
Mẫn Tài nhân kia bệnh tình nặng thêm Bệ hạ đã quan tâm như vậy, thế mà đêm qua nương nương rõ ràng bệnh đến tái mặt, Bệ hạ lại không hề hỏi han một câu.
Nghĩ đến đây, Nhược Nguyệt quay đầu lại nhìn người ngồi trước gương đồng.
Sắc mặt tái nhợt, hàng mày nhíu chặt, Nhược Nguyệt không nhịn được cắn nhẹ đầu lưỡi.
Đỗ Tài nhân kia rốt cuộc là lợi hại đến mức nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể mê muội Bệ hạ đến mức như vậy?
**
Mấy ngày sau, nguyệt sự của Mạnh Sương Vãn đã hết, cơ thể khỏe mạnh trở lại nên khôi phục lại vấn an thường ngày*.
(*) Nguyên văn là “hôn định thần tỉnh”, chỉ việc tối đến hầu hạ đi ngủ, sáng đến chào hỏi, trò chuyện, thường chỉ đạo làm con.
Chuyện Mẫn Tài nhân được ban phong hào sớm đã truyền khắp lục cung, nhưng không ai gặp được nàng ta. Ngay cả chủ vị, ở cùng điện Kỳ Tư là Trịnh Tiệp dư cũng vậy.
Bệ hạ có lệnh, cơ thể Mẫn Tài nhân không khỏe, không cần đến điện Trường An vấn an sáng, người khác không có lệnh không được đến làm phiền.
“Người khác” này bao gồm rất nhiều người, nhưng không rõ có Hoàng hậu trong đó không, nhưng Mạnh Sương Vãn cũng không định sai người qua thăm.
Một lần là đủ rồi.
Nàng không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Đãi ngộ như vậy khiến đám phi tần khó chấp nhận. Cho nên mấy ngày qua, không ít người nhắc bóng nhắc gió tới Mẫn Tài nhân trước mặt Mạnh Sương Vãn.
Nhưng Mạnh Sương Vãn chỉ nghe chứ không để trong lòng.
Dù thế nào đi chăng nữa, Mẫn Tài nhân vẫn là một cung tần đúng đắn, Bệ hạ tuy hiện tại đối xử hơi đặc biệt, nhưng không phải quá mức.
Mà nếu có quá mức thì vẫn còn Thái hậu và các quan Ngự sử, còn lâu mới đến lượt phi tần lục cung nói chuyện.
Mà sắp tới, Mạnh Sương Vãn cũng không có đủ tinh lực đi quan tâm mấy chuyện này.
Tâm tư của nàng đều đặt lên chuyện đến hành cung tránh nóng.
Chiếu theo luật lệ năm rồi, cuối tháng Sáu đã phải bắt đầu chuẩn bị, nhưng vì năm nay tuyển tú nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.
Thiên tử đã định ra ngày đến hành cung là tuần cuối cùng của tháng Bảy, Mạnh Sương Vãn thân là Hoàng hậu, tất nhiên quản lý không ít chuyện.
Trong đó chuyện quan trọng nhất, đó là lên danh sách các phi tần lục cung sẽ đi theo.
Nàng đã sớm sai người đi hỏi Thái hậu bên kia, nhận được lời đáp là tuổi tác đã cao, thân thể không chịu nổi đường xa nên không đi,
Nên giờ Mạnh Sương Vãn tạm thời không cần liệt Thái hậu vào.
Còn bên phi tần, nếu cứ như mấy năm trước mà làm, thì phi tần địa vị cao đều sẽ được đi.
Nhưng lần này có chuyện ngoài ý muốn.
Mấy ngày trước, Tam Hoàng tử chơi bên hồ Thái Dịch bên chơi, sẩy chân té ngã, mặt bị thương. Tần Đức phi gấp gáp, cả ngày chỉ ở cạnh nhi tử. Hơn nữa thời tiết ngày càng nóng, đường đến hành cung lại xa, nếu không chăm sóc tốt, chỉ sợ miệng vết thương bị viêm nhiễm, nên nàng ấy chủ động rút, xin ở lại trong cung.
Tần Đức phi cũng là người từ thời tiền đế, tính tình thẳng thắn nhưng bản chất không xấu, vậy nên Mạnh Sương Vãn cũng thích nàng.
Bây giờ bên trong hậu cung, trừ Mạnh Sương Vãn là Hoàng hậu, phân vị cao nhất là Tần Đức phi, nếu nàng không đi, Mạnh Sương Vãn đúng lúc có thể giao việc xử lý chuyện trong cung cho nàng ấy.
Ngoại trừ Tần Đức phi thì phi tần có địa vị cao thứ nhì, cũng chính là người đang nuôi dưỡng Đại Công chúa, là Mộc Chiêu dung, Trịnh Tiệp dư và hai Tu nghi, Sung viện khác.
Mấy người này trừ Mộc Chiêu dung thì đều là mấy vị Trắc phi, Lương viện thời còn ở Đông Cung. Sau khi Bệ hạ đăng cơ cũng không ham mê nữ sắc, nên trong mười năm qua, chỉ có Mộc Chiêu dung là vì xuất thân bò tới vị trí Cửu tần.
Mấy vị phi tần có phân vị thấp còn lại thì đành chịu.
Chọn xong đám phi tần phân vị cao rồi thì đến đám phân vị thấp.
Thực ra việc này không khó.
Phi tần phân vị thấp nếu gần đây được sủng ái thì tất nhiên cũng sẽ được đi theo, Mạnh Sương Vãn trước giờ chưa bao giờ phải đắn đo suy nghĩ.
Nhưng năm nay lại khác.
Bàn về sủng ái thì phi tần lục cung mấy ngày nay không ai bì nổi Mẫn Tài nhân.
Bệnh liên miên không dứt làm Bệ hạ rất lo lắng, bây giờ thấy sắp khỏi hẳn, Bệ hạ càng đến điện Kỳ Tư thường xuyên hơn.
Kể cả việc nàng ta không khỏe, không thể thị tẩm, Bệ hạ vẫn thường xuyên đến thăm, nếu không đến được thì sẽ kêu người ngự tiền đến hỏi thăm.
Tình huống này trên lý thuyết, nếu Mẫn Tài nhân đã thị tẩm, hẳn sẽ là người đầu tiên nàng cho vào danh sách, nhưng nàng ta đã thị tẩm đâu chứ.
Đừng nói Hoàng thượng, tính từ thời Tiên đế, chưa có phi tần nào chưa thị tẩm mà được theo đến hành cung cả.
Nói cách khác, chưa có phi tần nào chưa thị tẩm mà lại được Bệ hạ sủng ái đến vậy.
Trước khi gặp Mẫn Tài nhân, Mạnh Sương Vãn cũng không ngờ mình sẽ lâm vào tình huống này.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định viết tên Mẫn Tài nhân vào danh sách.
Tuy Mẫn Tài nhân chưa thị tẩm, nhưng Bệ hạ đối xử đặc biệt với nàng ta, cung tần đi theo nói đến cùng vẫn là để hầu hạ Bệ hạ, cho nên để Mẫn Tài nhân đi theo cũng không tính là phá vỡ quy củ.
Chọn lựa xong xuôi, nàng kêu Nhược Nguyệt mang danh sách đến điện Tử Thần, đợi Bệ hạ xem xong là có thể quyết định.
Nhược Nguyệt bên này vừa rời đi không lâu, đã có cung nhân đi qua nói có thái giám Trương Ngạn cầu kiến.
Mạnh Sương Vãn nghe vậy liền gọi người cho mời, lại gọi người dọn ghế, mang trà lên.
Khom người chào hỏi xong, Trương Ngạn mới nói: “Nương nương, Bệ hạ kêu thần tới hỏi một tiếng, chuyện hành cung ngài đã sắp xếp như thế nào rồi?”
Mạnh Sương Vãn nói: “Bổn cung đã lập danh sách rồi, vừa mới kêu Nhược Nguyệt đưa đến điện Tử Thần xong, có lẽ Trương đại nhân và Nhược Nguyệt đúng lúc không gặp được nhau.”
Trương Ngạn đáp vâng, rồi lại nói: “Bệ hạ còn có một chuyện, sai thần nói với nương nương.”
“Mời đại nhân nói.”
Trương Ngạn nở nụ cười như gãi đúng chỗ ngứa, chậm rãi mở miệng.
“Ý Bệ hạ là, lần này trong số cung tần đi theo cung tăng thêm một người.”
“Ai?”
“Mẫn nương tử.”
Mạnh Sương Vãn nhìn hắn, nụ cười bên môi dần dần biến mất.
Điện Tử Thần.
Tần Hoài Cẩn cầm danh sách trong tay, phía dưới là Nhược Nguyệt đang cung kính đứng.
“Đây là danh sách tất cả phi tần sẽ đi theo?” Hắn vừa lật giở, vừa hỏi.
Nhược Nguyệt vội đáp vâng, không dám nhiều lời.
Thiên tử phía trên không nói nữa, trong điện chỉ còn nghe thấy tiếng Nhược Nguyệt hít thở và tiếng lật trang của thiên tử.
Không biết qua bao lâu, Nhược Nguyệt cảm giác bầu không khí cứng lại, sau đó thấy thiên tử trầm giọng mở miệng.
“Sao trong danh sách không có Mẫn Tài nhân?”
Nhược Nguyệt nghe vậy sửng sốt.
“Bẩm Bệ hạ, có đó ạ.” Nàng ta đang định nói tên Mẫn Tài nhân ở cuối cùng, thiên tử trên đầu cũng đúng lúc lật tới trang cuối.
Càng trùng hợp là ngón trỏ của hắn dừng đúng ngay trên tên họ của Mẫn Tài nhân.
Nhìn thấy cái tên kia, Tần Hoài Cẩn đang tức giận vì Mẫn Tài nhân bị bỏ lại bỗng nhiên câm nín.
“Trước đó ngươi có gặp Trương Ngạn không?” Hắn ngẩng đầu hỏi Nhược Nguyệt.
Nhược Nguyệt lắc đầu, nói không gặp.
“Nô tỳ cầm danh sách thì đến điện Tử Thần ngay.”
Tần Hoài Cẩn bây giờ mới nhận ra lúc trước mình định định làm gì, tức giận trong nháy mắt tan thành mây khói.
Thay vào đó, là sự áy náy cùng le lói bất an đối với Hoàng hậu.
Cuối cùng, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng phân phó Nhược Nguyệt một câu.
“Khi về nhớ báo lại cho Hoàng hậu, tối nay trẫm sẽ đến điện Trường An.”

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page