


Chương 04
Chương 4: Còn nhớ lúc xuân chưa tàn (4)
Edit: Moet
Beta: Halex
Khi Trương Ngạn rời đi, đúng lúc Nhược Nguyệt trở về từ điện Tử Thần.
Sau khi hai người chào hỏi lẫn nhau, Nhược Nguyệt vội vàng bước vào điện.
Khi đi ngang qua cửa tẩm điện, nàng bị Vân Dung cản lại.
“Nhược Nguyệt tỷ tỷ, tâm trạng của nương nương không được tốt.” Nàng kể lại chuyện vừa rồi, nói tiếp, “Lát nữa, chị nhớ nói chuyện nhẹ nhàng chút.”
Ban đầu Nhược Nguyệt còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nghe thấy Vân Dung nói như thế, mới hồi phục lại tinh thần.
Nhớ đến tình huống lúc nãy ở điện Tử Thần, nàng không khỏi khẽ cắn môi, sau đó thở dài thật sau, đi vào trong tẩm điện.
Vân Dung không biết vì sao nàng ấy lại như thế, chỉ thấy không bao lâu sau khi này bước vào điện thì lại đi ra, biểu cảm trên mặt càng thêm căng thẳng.
“Tỷ tỷ, sao vậy?” Vân Dung hỏi.
Nhược Nguyệt lắc đầu, không lên tiếng.
Đúng lúc cung nhân ở phòng bếp nhỏ làm xong bữa trưa đem đến. Thấy mấy người đi tới, Nhược Nguyệt dời sang bên cạnh, chặn lại ở cửa đại điện.
“Tạm thời nương nương không muốn ăn, đem đồ về đi.”
Người của phòng bếp nhỏ nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám rời đi, đến khi Nhược Nguyệt bổ sung thêm một câu.
“Đây là ý chỉ của nương nương.”
Lúc này mấy người đó mới đồng ý, sau đó lui xuống, trong tay vẫn bưng y nguyên đồ ăn.
Thấy họ rời đi rồi, Vân Dung mới tiến đến trước mặt Nhược Nguyệt.
“Nhược Nguyệt tỷ tỷ, cuối cùng là có chuyện gì thế, sao nương nương đến cơm trưa cũng không muốn ăn?”
Lúc nãy khi Trương đại nhân rời đi, tâm trạng của nương nương chỉ có chút không vui thôi, sao mới qua một lát lại nghiêm trọng như thế?
Nhược Nguyệt không nhắc đến chuyện khác, chỉ nói: “Tối nay bệ hạ sẽ đến điện Trường An.”
Vân Dung nghe xong càng ngốc hơn.
“Bệ hạ tới, nương nương phải vui mới đúng chứ?”
“Muội đó, đừng hỏi nhiều.” Nhược Nguyệt nói, “Khi nào nương nương muốn nói, ắt sẽ nói cho chúng ta biết.”
Bên trong tẩm điện, Mạnh Sương Vãn ngồi dựa vào trên giường La Hán. Khuỷu tay phải của nàng chống lên giường, đè vào lòng bàn tay trái ở bên dưới. Đôi đồng tử sáng ngời nhìn về phía khung kệ cổ ở phía trước, tầm mắt lại hơi loạn, tinh tế nhìn lên trên, cũng không biết dừng lại ở đâu.
Đầu nàng hơi rối.
Trong một chốc, là ý chỉ của bệ hạ được Trương Ngạn đến truyền đến.
Trong một chốc, đến lời nói của Nhược Nguyệt khi trở về từ điện Tử Thần.
Nhưng bất kể là lời của ai, cũng chỉ có một ý tứ.
Phu quân của nàng, thiên tử của Đại Hằng cũng không tín nhiệm nàng.
Y cảm thấy nàng sẽ loại Mẫn Tài tử khỏi danh sách đi theo hành cung, nên mới đặc biệt cho Trương Ngạn đến truyền lời, nên mới hỏi Nhược Nguyệt câu đó khi Nhược Nguyệt đến điện Tử Thần.
Nếu là trước đây, Bệ hạ đến điện Trường An, đương nhiên Mạnh Sương Vãn rất vui.
Tuy mười năm đã trôi qua, nhưng nàng vẫn hệt như trước đây, có ước nguyện thiếu nữ muốn ở cạnh phu quân mình mãi không rời. Chỉ là thường ngày nàng rất ít thể hiện ra, những tâm tư đó đều bị nàng đè xuống sau vẻ ngoài đoan trang, tỉ mỉ.
Đơn giản vì nàng là Hoàng hậu, là quốc mẫu, vậy nên cần phải trầm ổn, phải nhã nhặn lịch sự, phải ý thức được cho đại thể.
Nhưng gả cho Tần Hoài Cẩn đã nhiều năm đến thế, từ thuở thiếu nữ xuân sắc đến bây giờ, tình yêu trong lòng nàng dĩ nhiên ngày càng sâu đậm.
Vì thế, cho dù đối phương có đến điện Trường An, hay là đến điện Tử Thần của nàng ấy, dẫu là khi hai người ở cạnh nhau, đều có thể khiến Mạnh Sương Vãn vui sướng từ tận đáy lòng.
Nhưng tâm trạng vui sướng như vậy mấy ngày nay, lại một lần nữa bị đâm sâu vào.
Từ khi nàng hết kỳ kinh đến nay đã qua 10 ngày. Tần Hoài Cẩn trừ lần trước vì chuyện của Mẫn Tài tử nên đến điện Trường An, thì không đến nữa.
Lần này tại sao y lại đến, trong lòng Mạnh Sương Vãn rất rõ ràng.
Chẳng qua chỉ vì thấy mình đã hiểu lầm nàng, muốn đền bù mà thôi.
Nhưng nàng….không cần.
Nàng không cần trượng phu của mình, vì một nữ nhân khác mà áy náy với nàng, muốn đền bù cho nàng.
Chuyện này khiến cổ họng nàng nghẹn ngào.
Cảm xúc ấy vẫn kéo dài đến tận buổi đêm.
Khi nghe thái giám hô “Bệ hạ giá lâm”, lòng nàng ấy vậy mà không gợn chút vui vẻ nào, ngược lại còn phức tạp không nói nên lời.
“Mấy ngày rồi không gặp, hình như Tử Đồng gầy hơn.” Thiên tử sau khi kéo đầu ngón tay nàng, dẫn đến ngồi trên giường, nương theo ánh nến ấm áp nhìn nàng, “Ngày trước trẫm đã nói với nàng, không cần phải làm bản thân mệt mỏi, không cần tự tay làm mọi việc, nhưng nàng vẫn không nghe.”
Mạnh Sương Vãn nhẹ giọng đáp: “Đi hành cung, tránh nắng nóng không phải việc nhỏ, chỉ cần bất cẩn thì sẽ xảy ra sự cố, dĩ nhiên thần thiếp muốn quan tâm nhiều hơn.”
Lúc này nàng vừa tắm gội xong, mặc trung y màu trắng, mái tóc đen dài như lụa buông xuống sau đầu. Dưới ánh nến sáng rực, mặt nàng càng thêm trắng nõn, lông mày nhô cong như ngọn núi xa, đôi môi đỏ diễm lệ, hai mắt sáng như sao.
Người thường nói: Cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc. (Cưới vợ thì cưới vợ hiền, nạp thiếp thì nạp thiếp đẹp)
Mạnh Sương Vãn dù là Hoàng hậu, dung mạo lại thắng cả hậu cung.
Nàng hiền lương, cũng xinh đẹp khắp chốn phường.
Vì thế từ khi Bệ hạ đăng cơ cho đến nay, các phi tần hậu cung trước sau đều giữ khuôn phép, không ai dám làm trái quy củ.
Dẫu sao Hoàng hậu tuyệt sắc đến thế, lại có quyền cai quản lục cung, không phải ai cũng không có mắt.
Xưa nay, Tần Hoài Cẩn cũng biết Hoàng hậu của mình đẹp đến nhường nào. Nay được ngắm nhìn trong điện yên tĩnh, lại có cảm hứng một phen.
“Chuyện tránh nóng dẫu quan trọng, lại chẳng quan trọng bằng nàng.” Y nói, đầu ngón tay vân vê, câu lấy sợi tóc đen của đối phương, giọng nói nhẹ nhàng lưu luyến, “Trong lòng trẫm, sự khỏe mạnh của nàng là quan trọng nhất.”
Mạnh Sương Vãn nghe lời này xong, không biết sao lại nghĩ đến vài ngày trước, hắn vì Mẫn Tài tử mà đến hỏi chuyện nàng.
“Sức khỏe của thần thiếp vẫn tốt, không yếu ớt như Mẫn nương tử.”
Sau khi buộc miệng thốt ra một câu, Mạnh Sương Vãn mới ý thức được mình vừa nói gì, giữa mày nhảy dựng, sau đó lập tức muốn đứng dậy.
“Bệ hạ thứ tội, thần thiếp không phải……”
Nàng muốn nói câu này của mình không có ý gì khác, cũng không phải muốn bài xích Mẫn tài tử. Ai ngờ vừa đứng dậy, cả người bị đối phương cản lại.
“Ngồi đi.” Giọng điệu của Tần Hoài Cẩn vẫn chưa thay đổi, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, “Nàng là thê tử của trẫm, không cần phải cẩn thận như thế.”
Y vươn tay, sửa lại mái tóc hơi rối vì lúc nãy đứng dậy cho đối phương, đầu ngón tay chậm rãi, lưu luyến bên gò má nõn nà.
“Nàng phải chăm sóc sức khỏe của bản thân, chớ vì những người không liên quan khác mà lo lắng.”
Như thể y không thèm để ý đến Mẫn Tài tử chút nào vậy. Thái độ này khiến Mạnh Sương Vãn hoảng hốt.
Bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu. Nếu đã vậy, vì sao vài ngày trước lại khác lạ như thế?
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không hỏi thành lời.
Mà lúc này, đầu ngón tay của Tần Hoài Cẩn đã một đường dời xuống theo má nàng. Giọng nói của y trở nên khàn khàn.
“Tử Đồng……” Trong mắt y như có gì đó đang cháy rực, hai mắt khóa trên mặt Mạnh Sương Vãn, “Đi ngủ, được không?”
Mạnh Sương Vãn nghe vậy thì ngước mắt, thoáng chốc nhìn sâu vào đáy mắt thâm tình của hắn, ở nơi đó có cảm xúc cuồn cuộn đang bùng cháy. Đúng vào lúc này, một bàn tay khác của đối phương nắm lấy bàn tay nàng đang để trên đầu gối, sau đó thân dưới khẽ nhúc nhích. Một giây sau, ngón tay của hai người đan vào nhau.
Nhiệt độ lòng bàn tay của hắn, dường như từng chút một truyền đến tim Mạnh Sương Vãn.
Dáng vẻ này khiến Mạnh Sương Vãn vô thức nhớ về đêm phong hậu ấy.
Khi đó y cũng như thế này, đan lấy ngón tay của nàng, sau đó khàn giọng gọi nàng là Tử Đồng.
Trong cơn hoảng hốt, Mạnh Sương Vãn gật gật đầu.
Sau đó, nàng nghe thấy người ở trước mắt cho người tắt đèn.
Vào khoảnh khắc màn rèm buông xuống, Mạng Sương Vãn vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Xuyên qua khung cửa sổ mờ ảo, dường như có ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng sáng ngời xuyên qua khung cửa sổ trở nên dịu dàng hơn, vầng sáng chiếu vào hành lang dài, hòa vào ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong cung. Dù tắt đèn trong điện đi, vẫn có ánh mắt soi vào.
Từng lớp màn che đi cảnh tượng ở bên trong, cánh cửa của tẩm điện cao lớn cũng khép kín lại.
Nụ hôn mềm mại như mưa hạ xuống giữa mày, cuối cùng, nàng chậm rãi khép hai mí mắt.
.
Lại là một đêm mơ thấy cảnh kỳ lạ. Khi tỉnh lại, tất cả đều rút đi như thủy triều.
Trong dòng suy nghĩ mê mang, Mạnh Sương Vãn duỗi tay tìm người bên cạnh theo bản năng.
Cảm giác trống vắng và lạnh băng đánh úp khiến nàng lập tức tỉnh táo.
Vén rèm lên nhìn, chân trời bên ngoài cửa sổ đã sáng hẳn. Đây là canh giờ mà bệ hạ tỉnh dậy khi ở lại điện Trường An, nhưng không phải canh giờ mà bệ hạ rời đi.
Nói cách khác, bệ hạ đã tỉnh dậy và rời đi trước nàng, nhưng nàng lại không hề biết.
Trong lòng có chút mất mát.
Dù sao, vào lúc xưa, lúc nào bệ hạ cũng ăn sáng cùng nàng, rồi mới rời đi.
Nhưng nàng cũng biết, bệ hạ bận rộn chính vụ, đi sớm như vậy, e là có chuyện quan trọng. Nàng thân là Hoàng hậu, không thể vì vậy mà có điều oán hận.
“Nương nương, người tỉnh rồi.” Thấy nàng đã tỉnh, Nhược Nguyệt vốn luôn đứng chờ ở bên trong vội tiến lên, đi theo sau là Vân Dung, “Người đã muốn ngồi dậy chưa?”
Dù có hơi sớm, nhưng bây giờ Mạnh Sương Vãn cũng không buồn ngủ nữa, gật gật đầu.
“Ừ.”
Lúc này, Vân Dung mới vội ra ngoài, gọi cung nhân đứng chờ ngoài điện tiến vào, hầu hạ Hoàng hậu ngồi dậy rửa mặt.
Khi lau mặt, Mạnh Sương Vãn thuận miệng hỏi.
“Bệ hạ rời đi lúc nào thế?”
Nhược Nguyệt lập tức nói mười lăm phút trước.
Mạnh Sương Vãn gật đầu.
“Chắc hẳn tiền triều có chuyện quan trọng gì đó cần phải xử lý, mới dậy sớm như vậy.”
Nàng nói câu này xong, lại bất ngờ không nghe thấy tiếng đồng ý của Nhược Nguyệt. Không những thế, cả điện dường như vì lời này của nàng, bầu không khí có chút ngưng trệ.
Trong nháy mắt, Mạnh Sương Vãn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nàng buông chiếc khăn trong tay ra, xoay người.
Nhược Nguyệt và Vân Dung ai nấy cũng cúi đầu, không lên tiếng, song lại run rẩy hàng lông mi dưới ánh nhìn của Mạnh Sương Vãn, rõ ràng là đang che giấu chuyện gì đó.
“Bệ hạ không đến điện Tử Thần, đúng không?”
Hai người vẫn là không nói.
Mạnh Sương Vãn thấy thế, đột nhiên cười lên một tiếng.
“Hiện giờ người mới vào cung, các ngươi cũng giống những người khác, thấy lời nói của bổn cung không có giá trị đúng không?”
Nàng vẫn chưa tức giận, thậm chí giọng nói cũng rất bình tĩnh, nhưng một câu này lại khiến Nhược Nguyệt và Vân Dung căng thẳng.
“Nương nương……” Nhược nguyệt chần chừ lên tiếng, ngay sau đó trực tiếp bị ngắt lời.
“Để Vân Dung nói.”
Nhược Nguyệt đành phải im lặng.
Mà Vân Dung ở một bên bị gọi tên, đương nhiên lo lắng không thôi. Thế nhưng tính tình của nàng không biết nói dối, đặc biệt là trong tình huống như thế này, bởi vậy chỉ có thể ấp úng trả lời.
“Bẩm nương nương, Bệ hạ, Bệ hạ đến điện Kỳ Tư…..ăn sáng cùng Mẫn Tài nhân rồi.”
“……”
Thật ra lúc nãy, trong lòng Mạnh Sương Vãn đã mơ màng đoán được phần nào, thế nhưng khi chân chính nghe thấy lời này, trong lòng vẫn tê rần.
Hóa ra, bệ hạ rời đi sớm như vậy, không phải vì bận bịu chính vụ, mà là muốn ăn sáng cùng Mẫn Tài nhân.
Rõ ràng, khi xưa khi ở lại điện Trường An, lúc nào cũng sẽ ăn cơm cùng nàng rồi mới đi. Hôm nay, thức dậy rời đi trước cả nàng, không giải thích, cũng không nói đến một lời.
Đêm qua dường như tất cả vẫn còn đó, nay lại đột nhiên sụp đổ, vỡ tan.
Hóa ra những người không liên quan mà Bệ hạ nhắc đến đêm qua, không bao gồm Mẫn Tài nhân.