


Chương 05
Chương 5: Đưa tay ngắt hoa (1)
Edit: Margarita
Beta: Halex
Cuối tháng Bảy, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Khâm Thiên Giám chọn một ngày tốt rồi thiên tử cử hành đến hành cung.
Theo quy củ, xa giá thiên tử đi đầu, ra bằng cổng chính của cổng Đan Phượng, theo sau là ngựa xe của Hoàng hậu và phi tần.
Trước khi xuất phát một ngày, Mạnh Sương Vãn còn bỏ công đến điện Trường Ninh một lần, Thái hậu lại dặn dò nàng nên quan tâm đến chuyện con thừa tự. Sau đó nàng đến thăm Tam Hoàng tử, chắc chắn thằng bé không sao, vết thương trên mặt chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không để lại sẹo, mới dặn dò Tần Đức phi nên quan tâm kĩ càng.
Đi hành cung, chưa bao giờ thoải mái như ở trong cung.
Nguyên việc hậu cung do một mình nàng chuẩn bị, nàng vẫn phải gọi người tới kiểm tra hết một lượt hòng tránh xảy ra sai sót.
Ngay cả một khắc trước khi khởi hành, nàng vẫn còn hỏi:
“Các phi tần đã chuẩn bị xong chưa, có ra ngoài cung đúng hạn được không?”
Vân Dung được nàng phái đi các cung thất hỏi thăm một vòng, đáp không có việc gì.
“Các vị nương nương, nương tử đều đã chuẩn bị tốt rồi ạ.”
Mạnh Sương Vãn lúc này mới yên lòng.
Cuối cùng dường như nàng nghĩ tới cái gì, lại hỏi: “Mẫn Tài nhân thì sao?”
“Bẩm nương nương, Mẫn Tài nhân đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể lên đường.
Mạnh Sương Vãn mới không hỏi nữa.
Chờ đến lúc có cung nhân đến báo xa giá của Bệ hạ đã xuất phát, nàng mới dặn dò Vân Dung thời gian này nhớ chăm sóc tốt điện Trường An.
Sau đó, nàng mang theo Nhược Nguyệt xuất phát.
Bởi vì Hoàng hậu nối gót thiên tử rời hoàng thành, nên Mạnh Sương Vãn vẫn chưa có dịp nhìn thấy Mẫn Tài nhân đã khỏi hẳn từ lâu.
Thậm chí trên đường tới hành cung, nàng cũng không nhìn thấy đối phương.
Cũng vì phân vị của Mẫn Tài nhân không cao, nên xe ngựa của nàng ta ở tít phía sau, cách Mạnh Sương Vãn khá xa.
Đến hành cung mất hơn kém mười ngày, trên đường sẽ nghỉ ngơi ở trạm dịch, nhưng không phải chỗ nào cũng có.
Mà đội ngũ lớn như vậy, đi một ngày thì hết nửa ngày dừng lại đợi nhau, nếu không người ngựa phía sau không thể theo kịp.
Hôm nay, đội ngũ đã đi hơn nửa chặng đường dừng lại trên một con đường chính tương đối bằng phẳng.
Cả con đường đều bị chiếm đóng, nhưng không ai quan tâm có ảnh hưởng đến người khác hay không.
Vì hơn một tháng trước đã có người thông báo cho đám người nhất định phải đi qua đây, rằng trong khoảng thời gian tới, ngoại trừ xa giá của thiên tử, không ai có thể đi qua.
Trời ngày càng nóng, tuy Mạnh Sương Vãn không sợ nóng cũng không chịu nổi thời tiết này.
Nếu đang ở trong cung, nàng còn có thể lấy băng ra giải nhiệt, nhưng đang trên đường, băng không phải muốn có là có. Ngoại trừ Bệ hạ thì người khác nằm mơ cũng đừng nghĩ tới.
Nàng hai ngày nay không thích vận động, chỉ muốn ngồi trong xe nghỉ ngơi.
Hôm nay cũng vậy, sau khi đoàn người dừng lại, Mạnh Sương Vãn ngồi dựa trong xe, bên cạnh là Nhược Nguyệt đang quạt cho nàng.
Đang nghĩ không biết còn mất ngày nữa mới tới hành cung thì nàng nghe thấy có tiếng người ngoài xe, nói Bệ hạ mời nàng đến xa giá của thiên tử.
Từ sau lần Bệ hạ tới điện Trường An cho đến nay, Mạnh Sương Vãn mới chỉ gặp đối phương hai lần.
Một lần là lúc chưa xuất phát, nàng tự mình đến điện Tử Thần xác nhận lại chuyện tránh nóng; lần khác là sau khi xuất phát, lúc dừng lại đợi người, nàng nói vài lời với Bệ hạ mấy ngày trước.
Đến bây giờ vẫn chưa gặp lại.
Bây giờ thấy Bệ hạ gọi nàng tới, Mạnh Sương Vãn cũng không nghĩ nhiều, nói là mình lập tức đến luôn, rồi chỉnh đốn lại trang phục, đầu tóc.
Sau đó, nàng xuống xe, đi về phía xa giá thiên tử.
Nàng cứ tưởng Bệ hạ bỗng nhiên gọi nàng sang là muốn phân phó chuyện gì, ai ngờ sau khi lên xe, người kia kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, sau đó lấy một cái đĩa sứ Thanh Hoa từ ngăn bí mật khắc bướm ra đặt lên bàn.
“Hai ngày nay trời càng nóng, sáng nay cục Thượng Thực nói vẫn còn băng nên trẫm sai bọn họ ướp vài quả vải.” Tần Hoài Cẩn nói, lấy một cái xiên bạc cắm một quả vải trắng nõn, đưa cho Mạnh Sương Vãn, “Nàng trước giờ đều thích món này nên trẫm mới cho người mời nàng tới.”
Mạnh Sương Vãn hơi cúi đầu, nhìn quả vải trước mặt rồi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của đối phương, nghĩ y đã đặc biệt sai người cục Thượng Thực ướp vải cho nàng, chút bực bội còn sót lại trong lồng ngực Mạnh Sương Vãn mấy ngày nay tan biến.
“Thần thiếp tạ Bệ hạ quan tâm.”
Mùa hè đúng là nàng rất thích ăn vải lạnh, vừa chua vừa ngọt vừa mát lạnh. Ăn mấy miếng là khí nóng quanh người gần như bay hết.
Nhưng thân thể từ sau khi sinh non của nàng vẫn chưa phục hồi như cũ, mỗi lần có nguyệt sự lại đau nhức không thôi. Cục Thượng Dược đã vì nàng chế ra phương thuốc giảm đau nhưng cũng nhắc nhở nàng cố tránh đồ lạnh, không nên ăn nhiều.
Việc này dĩ nhiên Bệ hạ biết.
Nên khi Mạnh Sương Vãn cầm xiên vải kia, đối phương lại mở miệng nói: “Mà này, ăn hai quả thôi, nếu không lại không tốt cho sức khỏe của nàng.”
Lúc này Mạnh Sương Vãn mừng thầm trong lòng, nàng cầm cái xiên, nhẹ đáp vâng.
“Thần thiếp biết rồi.”
Sau đó nàng ăn đúng hai quả rồi bỏ xuống.
Thiên tử thấy thế cười cười.
“Chỉ có Tử Đồng nghe lời, trẫm nói gì nghe nấy, không giống ai đó tính tình khó chiều…”
“Bệ hạ, Ngụy Vương cầu kiến.”
Mạnh Sương Vãn định hỏi “ai đó” là ai, chưa kịp hỏi thành câu thì bên ngoài xa giá truyền đến tiếng thông báo, nói Ngụy Vương đang chờ diện thánh.
Suy nghĩ của nàng bị kéo đi.
“Ngụy Vương?” Mạnh Sương Vãn có chút kinh ngạc, “Không phải Ngụy Vương đang ở đất phong sao?”
Ngụy Vương và Bệ hạ là anh em ruột thịt, Bệ hạ sau khi đăng cơ đã hạ chỉ phong cho vị bào đệ này là Ngụy Thân vương, lúc đầu còn định giữ người ở lại hoàng thành, không ném đến đất phong.
Ai ngờ Ngụy Vương nói ở lại hoàng thành nhạt nhẽo, không bằng đến đất phong tự do tự tại, Bệ hạ đành đáp ứng thỉnh cầu, thả chàng đến đất phong.
Đồng thời cũng cho chàng quyền lợi không giống người khác.
—— không có chiếu chỉ cũng có thể tùy ý vào thành.
Vinh dự này trừ Ngụy Vương ra, không ai có được.
Nhưng mười năm nay, ngoài vào cung tham dự yến tiệc thì Ngụy Vương rất ít khi vào kinh, chỉ khi Bệ hạ hạ chỉ triệu chàng.
Theo lý mà nói, Ngụy Vương lúc này nên ở đất phong làm gì thì làm, chứ không phải xuất hiện trên đường thiên tử tới hành cung.
Bởi thế nên Mạnh Sương Vãn mới kinh ngạc đến vậy.
“Trước đó trẫm có việc sai nó đến huyện An Nghĩa điều tra, đúng lúc vài ngày trước có kết quả nên trẫm bảo nó tới đây rồi cùng đến hành cung luôn.”
Tần Hoài Cẩn giải thích một câu rồi không nói gì thêm.
Mạnh Sương Vãn nghe vậy tự biết chừng mực.
Hậu cung không được tham chính, nên nàng cũng không gặng hỏi.
“Nếu vậy thì thần thiếp xin cáo lui.”
Nếu nàng còn ở trên xe thì Ngụy Vương làm sao vào được, nên nàng chỉ đành đi trước.
Thiên tử cũng không níu kéo nàng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nữa trời càng nóng hơn, nàng nhớ chăm sóc bản thân.”
Mạnh Sương Vãn đáp dạ rồi chậm rãi xuống xe.
Mới đi được vài bước liền chạm mặt Ngụy Vương đang chờ thiên tử triệu kiến.
Nàng còn định đi đường vòng để tránh mặt, ai ngờ Ngụy Vương lại quay đầu, hai người nhìn thấy nhau.
Mạnh Sương Vãn thấy thế cũng không trốn nữa, mang Nhược Nguyệt đi lên phía trước.
Ngụy Vương tất nhiên cũng thấy nàng, lúc nàng đi đến trước mặt thì ôm quyền, nói: “Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Mạnh Sương Vãn gật đầu: “Ngụy Vương.”
Hai người đứng cách nhau ba bước, ai cũng không bước thêm, hiển nhiên là sợ người xung quanh đàm tiếu.
Ngụy Vương tuy đã từng gặp vị hoàng tẩu này rồi nhưng cơ hội nói chuyện thì không được bao nhiêu. Đa số lần gặp là khi vào cung dự tiệc, đối phương ngồi trên đài cao cùng hoàng huynh, dáng vẻ đoan trang, hiền lương.
Vậy nên trong lòng Ngụy Vương, vị hoàng tẩu này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại quá dịu dàng, đâm ra chẳng có gì thú vị.
Bây giờ nhìn gần, chàng càng chứng thực cho suy nghĩ của mình.
Người đang đứng trước mặt chàng đây, dù sao nụ cười cũng hoàn mỹ quá mức, tựa như một con búp bê được chế tác tỉ mỉ. Mà thân thể nàng hơi ngả ra sau chứng tỏ đối phương dường như không muốn nhiều lời với mình nữa.
Nên Ngụy Vương nhìn ra sau, không nói gì thêm, chỉ bảo mình đi gặp Bệ hạ.
“Nếu vậy thì bổn cung không làm phiền Vương gia nữa.”
Dứt lời, Mạnh Sương Vãn không đợi đối phương trả lời mà mang theo Nhược Nguyệt rời đi.
Ngụy Vương sau lưng ngoái nhìn theo nàng, cười cười rồi lắc đầu.
Sau đó, chàng xoay người đi về phía xa giá của thiên tử.
Chuyện đụng phải Ngụy Vương không khiến Mạnh Sương Vãn bận tâm lắm, nàng vẫn đang mải nghĩ ai đó tính tình khó chiều là người nào nên không chú ý xung quanh.
Mãi đến lúc nghe thấy Nhược Nguyệt khẽ kêu một tiếng, nàng mới hoàn hồn.
“Sao vậy?”
Mạnh Sương Vãn dừng chân, xoay người, thấy Nhược Nguyệt đang nhìn về một phía đành nhìn theo.
“Đó là người của cục Thượng Thực?” Nửa khắc sau nàng hỏi.
Nhược Nguyệt vội thu hồi tầm mắt.
“Bẩm nương nương, đúng vậy ạ.” Nàng ta nói, “Hình như nàng ta đang bưng vải ướp đá thì phải.”
Đâu phải hình như, mà đúng là vậy.
Cũng chính vì nguyên do ấy mà lúc nãy Nhược Nguyệt mới kêu một tiếng.
Vì nàng ta biết, chủ tử nhà mình rất thích vải ướp đá, đám phi tần cũng biết nên rất ít người kêu phòng bếp riêng làm món điểm tâm này, tránh cho Hoàng hậu suy nghĩ nhiều.
Mà Nhược Nguyệt cũng biết, sau khi rời khỏi hoàng cung thì ướp lạnh vải rắc rối đến mức nào.
Nếu không có Bệ hạ phân phó, người cục Thượng Thực nào dám phí băng làm món điểm tâm này.
Mạnh Sương Vãn nhìn nữ quan bưng vải ướp đi về hướng nào đó, nhưng hướng đó không phải xe ngựa của nàng.
“…Nhược Nguyệt, em nhìn xem nàng ta đang đi về hướng nào?”
Nhược Nguyệt nghe vậy sửng sốt, tiếp theo hơi do dự mở miệng: “Nô, nô tỳ thấy, hình như là xe của Mẫn Tài nhân.”
Phi tần địa vị cao đều ở ngay sát phía sau xe Mạnh Sương Vãn, nhưng nữ quan kia đi thẳng một mạch đến cuối, bỏ lại hàng loạt xe ngựa sau lưng.
Mà phi tần có phân vị thấp gần đây không ai lọt vào mắt Bệ hạ. Mà vải ướp lạnh là vật khó cưỡng cầu, có thể sai người của cục Thượng Thực tự đưa đến, suy luận một hồi cũng chỉ có vị Mẫn Tài nhân trong lòng Bệ hạ thôi.
Lúc này vị nữ quan kia đi càng lúc càng xa, rất nhanh đã bị tầng tầng lớp lớp xe ngựa che mất.
Tầm mắt Mạnh Sương Vãn vẫn dán chặt vào bóng lưng nàng ta.
Nàng không nhịn được nhớ tới cảnh tượng vừa rồi trong xa giá thiên tử.
Bỗng nhiên cảm thấy hơi nực cười.
Nàng thích ăn nhất là vải ướp lạnh, nhưng chỉ có thể tự mình đến xa giá của thiên tử ăn.
Mà Mẫn Tài nhân lại có người của cục Thượng Thực ân cần dâng đến trước mặt.
Điểm này làm chút vui sướng vừa nhen nhóm trong lòng Mạnh Sương Vãn nháy mắt hóa thành chua xót miên man, từ từ lan ra khắp cơ thể.