top of page

Chương 06

Chương 6: Đưa tay ngắt hoa (2)

Edit: Moet
Beta: Halex

Sáu bảy ngày trôi qua, giá xe của thiên tử cuối cùng cũng đến hành cung.

Ở hành cung luôn có cung nhân và thái giám, những người này đã nhận được tin phải thu xếp dọn dẹp từ trước, nhưng dù sao người đến đây tránh nóng cũng không ít. Vì thế khi màn đêm buông xuống, dù là điện Huy Du của thiên tử, hay điện Quan Phong của Hoàng hậu, thêm cả nơi ở của các phi tần, đâu đâu cũng bận rộn.

Chiếu theo quy củ, lúc đến hành cung, phi tần phải đến nơi của Hoàng hậu.

Nhưng vì ai nấy đều bận rộn, hơn nữa thời gian đi đường quá lâu, Mạnh Sương Vãn cũng thật sự rất mệt mỏi, vậy nên nàng liền ra lệnh miễn đến thỉnh an hôm nay, hôm sau nói tiếp.

Đêm nay Bệ hạ vẫn chưa đến điện Quan Phong, nghe nói là đang thảo luận chính sự với Ngụy Vương ở điện Huy Du.

Sau khi màn đêm buông xuống, Mạnh Sương Vãn cố ý hỏi Nhược Nguyệt, bên cung điện sao rồi.

Nhược Nguyệt đáp mọi thứ đều ổn, đã thu xếp xong, cũng không có chuyện gì phát sinh.

Nghe vậy, Mạnh Sương Vãn mới yên lòng, sau khi tắm gội và thay quần áo xong, cho người tắt đèn.

Có lẽ cả đường bôn ba mệt nhọc, hôm sau nàng không tự thức dậy, mà là bị Nhược Nguyệt nhẹ giọng đánh thức.

Dù sắc trời lúc này vẫn chưa muộn, nhưng hơn nửa canh giờ sau, các phi tần sẽ đến thỉnh an, nàng phải dành chút thời gian để dậy chuẩn bị.

Nhưng Nhược Nguyệt không phải đặc biệt gọi nàng dậy vì chuyện này.

Dù sao theo lý, lúc đến thỉnh an phi tần phải chờ Hoàng hậu mới đúng.

Nhược Nguyệt là vì chuyện khác.

“Hôm nay Trịnh Tiệp dư không đến thỉnh an được?” Sau khi nghe Nhược Nguyệt nói xong, Mạnh Sương Vãn đang lau mặt vẫn không dừng động tác tay lại. Nàng đưa chiếc khăn cho một cung nữ ở bên cạnh, rồi nhắm hai mắt lại. Cung nữ kia thấy thế lập tức tiến lên, lấy gương lược, mở hộp phấn trang điểm trên bàn ra, đầu ngón tay non nớt chấm phấn hoa đào tinh tế, thành thạo điểm tô lên gương mặt trắng nõn của Hoàng hậu.

Mạnh Sương Vãn để cung nữ kia trang điểm lên mặt mình, hỏi: “Người bên cạnh Trịnh Tiệp dư đến báo à? Có nói vì sao không đến được không?”

Nhược Nguyệt đáp: “Là cung nhân của điện Cam Lộ, nói đêm qua Trịnh Tiệp dư chọc giận Bệ hạ.”

Hành cung giống với hoàng thành, mỗi một cung điện sẽ có cung nhân và thái giám. Dù quý nhân trong cung mỗi năm chỉ ở nơi này hai tháng, nhưng người ở đây ngày nào cũng phải nghiêm túc vẩy nước quét nhà.

Điện Cam Lộ là cung điện của Trịnh Tiệp dư khi đến hành cung. Vì đường đi không gần lắm, để thuận tiện, dù là Hoàng hậu hay các phi tần cũng không mang theo nhiều người ở trong cung theo. Dẫu sao, hành cung cũng có người hầu hạ, chẳng qua mang theo vài người thân cận với mình để yên tâm thôi.

Vì vậy theo lời nói của Nhược Nguyệt, người qua báo không phải là người Trịnh Tiệp dư mang theo từ trong cung, mà là người của hành cung.

Chuyện này thì cũng không sao cả.

Điều khiến Mạnh Sương Vãn chính là, sao Trịnh Tiệp dư lại chọc giận Bệ hạ?

Rõ ràng, đêm qua trước khi đi ngủ, nàng còn cố tình hỏi thăm.

Nhược Nguyệt thấy nàng đề cập đến nguyên nhân, lập tức nói ra chuyện mình biết.

“Theo lời của cung nhân, đêm qua đại cung nữ Lan Thúy của Trịnh Tiệp dư đánh Mẫn nương tử. Bệ hạ sau khi biết được thì tức giận, hạ chỉ đánh Lan Thúy 30 trượng, sáng sớm hôm nay cho người đưa Trịnh Tiệp dư về hoàng thành.”

Giống như hoàng thành, Mẫn Tài tử đến hành cung, Mạnh Sương Vãn cũng sắp xếp nàng ấy ở một điện trong điện Cam Lộ của Trịnh Tiệp dư.

Vốn suy nghĩ để thuận tiện mà thôi, dù sao Mẫn Tài tử vẫn luôn ở trong điện của Trịnh Tiệp dư. Hai người đến hành cung, Trịnh Tiệp dư cũng có thể chăm sóc đối phương như lúc trước, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Đúng là Bệ hạ đã trục xuất Trịnh Tiệp dư về hoàng thành sao?” Mạnh Sương Vãn có chút không tin nổi.

Nhược Nguyệt lại rất chắc chắn.
“Cung nhân nói rằng, một canh giờ trước, Trịnh Tiệp dư đã được đưa lên xe ngựa. Lan Thúy liên quan vào chuyện này, thêm cả cung nhân hầu hạ bên cạnh nàng ấy cũng bị tiễn đi.”

Nói cách khác, vào lúc Mạnh Sương Vãn không hề biết gì, Bệ hạ đã xử trí Trịnh Tiệp dư.

Trục xuất về cung không phải là chuyện hay ho gì, thậm chí còn vô cùng nhục nhã đối với rất nhiều phi tần.

Ngay từ đầu đã không đi, và đi theo nhưng bị đưa về, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Cứ cảm thấy nghi ngờ và kỳ lạ. Dù sao trong ấn tượng của Mạnh Sương Vãn, Trịnh Tiệp dư cũng không phải loại người tùy tiện khinh bỉ, làm nhục người ở trong điện của mình. Thế nhưng, nàng có hỏi cũng vô dụng.

Nhược Nguyệt cũng chỉ biết đại khái mà thôi.

Thấy đã đến giờ thỉnh an, nàng quyết định đi thỉnh an trước.

Qua chỗ thỉnh an rồi lại nói tiếp.

Sau khi Mạnh Sương Vãn chuẩn bị sẵn sàng, lập tức dẫn người đến chính điện. Lúc này đã qua nửa khắc.

Các phi tần đi theo đến hành cung đã đến đông đủ.

Thấy Hoàng hậu vào điện, những người đang chờ bên trong sôi nổi đứng dậy chào hỏi, trong lúc nhất thời, tiếng nói mềm mại, oanh yến vang lên không ngừng.

Mạnh Sương Vãn lướt qua mọi người, ngồi xuống vị trí đứng đầu, sau đó lên tiếng bảo các nàng đứng dậy.

Vốn dĩ vị trí thứ hai xuống ở bên tay trái là vị trí của Trịnh Tiệp dư, nhưng nàng ấy đã bị tiễn đi từ sớm, nơi đó đương nhiên trống không.

Cung nhân của điện Cam Lộ đến báo cho điện Quan Phong, nhưng không có nghĩa vụ phải báo cho bên phi tần. Vậy nên trừ Mạnh Sương Vãn và Mẫn Tài tử ra, không mấy ai biết được tại sao Trịnh Tiệp dư không đến.

Có người hỏi, Mạnh Sương Vãn cũng không nói rõ, chỉ nói nàng ấy bị trục xuất về cung.

Sau đó, mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Mẫn Tài tử.

Đang vào mùa hè oi bức, mọi người vì để mát mẻ nên ai cũng mặc quần áo mỏng nhẹ, Mẫn Tài tử cũng thế. Nhưng các phi tần dù hóng mát cũng không quên chuyện phải làm đẹp, dù sao điện Huy Du của Bệ hạ cũng cách điện Quan Phong không xa.

Nhưng Mẫn Tài tử lại có chút khác biệt.

Quần áo của nàng ta cũng hiếm thấy. Một bộ đồ màu xanh nước biển, trên tay áo có thêu hình trầu bà màu xanh non, điểm theo chút màu đen nhánh, đeo một cây trâm hình hoa anh đào hồng, mi cong nhẹ lướt, môi đỏ nhẹ tô.

Gò má của nàng ta trắng nõn nà, tinh tế. Từ hướng của Mạnh Sương Vãn nhìn lại, có thể nhìn thấy mập mờ sườn mặt hơi sưng của nàng ta. Thấy được nàng ta cố che lại chỗ kia, nhưng lượng lớn son phấn che lên sắc mặt ửng đỏ, lại càng làm hiện lên hình dạng hơi sưng lên.

Vốn dĩ khi Mẫn Tài tử ngồi vào trong điện, vẻ mặt này đã khiến người khác phải ghé nhìn. Một lát sau, mọi người lại nghe Hoàng hậu nói rằng Trịnh Tiệp dư đã bị trục xuất về cung từ sớm, mà nàng ta lại ở chung chỗ với Trịnh Tiệp dư, đương nhiên sẽ nghĩ đến việc có liên quan đến nàng ấy hay không.

Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn nàng ta đều mang theo vẻ tò mò.

Trong đó, ánh mắt của Quý Tu nghi ngồi ghế đầu bên dưới Mạnh Sương Vãn cực kỳ không tốt, nhìn Mẫn Tài tử như muốn ăn thịt người.

Mà dưới tình huống như vậy, Mẫn Tài tử hạ mi cúi đầu, lưng thẳng tắp, dường như không dễ nhận thua.

Nhưng vô thức, nàng ta vẫn không nhịn được mà giơ tay, che bên má của mình lại.

Đương nhiên, nàng ta rất sợ Hoàng hậu sẽ hỏi về mặt của mình.

Chẳng qua, nàng ta lo lắng nhiều rồi.

Mạnh Sương Vãn chỉ nhìn nàng ta một lát, sau đó lên tiếng, không phải hỏi về mặt nàng ấy, mà là hỏi nàng ta, lần đầu đến hành cung, ở quen chỗ chưa?

Mẫn Tài tử nghe vậy thì sửng sốt, sau đó vội vàng trả lời mình đã ở quen rồi.

“Ở quen rồi thì tốt.” Mạnh Sương Vãn cười nhạt, nói, “Trước đây khi muội mới vào cung thì nhiễm phong hàn, bệnh tình tái phát. Bổn cung còn lo rằng, muội đến hành cung không quen.”
“Thiếp đa tạ nương nương quan tâm.” Mẫn tài tử lại trả lời.

“Bất kể như thế nào, sức khỏe của muội mới quan trọng. Nếu sau này có gì không được khỏe, nhớ cho người đến điện Quan Phong, báo cho bổn cung.”

“Vâng, thiếp nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Hai người cứ nói như thế, khiến những phi tần đến đây làm nền vậy.

Vốn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ giống mình, không thích Mẫn Tài tử bỗng nhiên không biết tại sao lại lọt vào mắt Bệ hạ này. Nhưng xem ra, hình như nương nương cũng không để ý lắm.

Nhìn dáng vẻ quan tâm này, giống như để ý đến nàng ta như Bệ hạ vậy.

Điều này càng khiến các phi tần không dám tùy tiện châm chọc Mẫn Tài tử nữa.

Hóa ra khi Mạnh Sương Vãn chưa đến, đã có một hai người mất kiên nhẫn, ăn dấm vì thái độ của Bệ hạ đối với Mẫn Tài tử, lên tiếng chế nhạo nàng ta vài câu.

Chỉ là Mẫn Tài tử không đáp lại thôi.

Sau khi nói vài câu với Mẫn Tài tử, Mạnh Sương Vãn nói chuyện với các phi tần khác.

Hơn nửa canh giờ sau mới kêu mọi người ra về đi.

Các vị phi tần lập tức đứng dậy cáo lui.

Sau khi rời khỏi điện Quan Phong, các phi tần ai nấy cũng về điện, Mẫn Tài tử cũng đưa dẫn theo đại cung nữ của mình đi về điện Cam Lộ.

Kết quả vừa mới đi chưa được vài bước, đã nghe được ở phía sau có người nói gì đó.

“Tài tử đúng là mưu mô. Lúc trước thì được Bệ hạ ưu ái, hôm nay lại không biết dùng thủ đoạn gì, lọt vào mắt của Hoàng hậu, khiến người khác bội phục vô cùng.”

Giọng nói này cũng không quen thuộc lắm, vì vậy khiến Mẫn Tài tử dừng bước.

Nàng ta xoay người nhìn về chỗ khác, sau đó hành lễ chào hỏi.

“Tu nghi nương nương an.”

Hóa ra người đến đây là Quý tu nghi vẫn luôn trợn mắt, tức giận nhìn nàng ta.

“Không nhận nổi câu vấn an này của Tài tử đâu. Ta không muốn giống với Trịnh Tiệp dư, nếu bị ngươi vấn an mà không đề phòng, vậy thì người bị trục xuất ngày mai chính là ta.”

Quý Tu Nghi vốn có mối quan hệ thân thiết với Trịnh Tiệp dư. Nàng ấy biết rất rõ chuyện Trịnh Tiệp dư bị trục xuất về cung vì Mẫn Tài tử, vậy nên mới không ưa gì Mẫn Tài tử.

Nàng ấy nói xong, tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới. Thấy đối phương như cây liễu trước gió, cực kỳ mảnh mai, Quý Tu nghi nói tiếp.

“Sức khỏe không tốt thì ít ra ngoài thôi, miễn cho mình bị thương, lại đổ cho người khác.”

Vừa nói lời này ra, Tú Diên bên cạnh Mẫn Tài tử lập tức muốn mở miệng cãi, nhưng lại bị chủ tử của mình ngăn cản.

“Thiếp đa tạ nương nương dạy bảo, nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.” Nàng ta nhẹ giọng cung kính trả lời.

Đương nhiên không muốn tranh chấp với Quý Tu nghi.

Nhưng Quý Tu nghi lại cực kỳ không ưa nét diễn này của nàng ta, cũng không vì nàng ta khom lưng cúi đầu mà dịu xuống, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng, sau đó rời khỏi đây.

Ở phía sau nàng ấy, Mẫn Tài tử vẫn duy trì tư thế hành lễ, đến khi Quý Tu Nghi đã đi xa, mới chậm rãi đứng dậy.

“Nương tử, sao ngài lại để nàng ta tùy tiện làm nhục ngài như vậy?” Sau khi đỡ nàng ta đứng dậy, đương nhiên Tú Diên có chút bất mãn: “Lời nói vừa rồi của Quý Tu nghi khó nghe đến thế, nếu để Bệ hạ biết được…..”

“Đừng nói nữa.” Mẫn Tài tử ngắt lời nàng, “Đây là nơi của Hoàng hậu, nếu ngươi không lựa lời như ngày thường, sớm hay muộn cũng hại ta.”

Tú Diên nghe vậy, lúc này mới vội mở miệng nói mình sẽ không như vậy nữa.

Mẫn Tài tử thấy thế cũng không muốn dây dưa vào chuyện này nữa, chỉ nói: “Vẫn nên về điện Cam Lộ sớm thôi. Bệ hạ đã đồng ý với ta rồi, hôm nay sẽ đến ăn cơm trưa cùng ta, đừng để Bệ hạ chờ.”

Tú Diên vội vàng lên tiếng, sau đó trên đường hai người quay về, nàng hỏi thêm một câu.

“Nương tử, ngài vào cung cũng đã hơn một tháng rồi, nhưng vẫn chưa thị tẩm. Nếu Bệ hạ mất kiên nhẫn…….”

Nàng còn chưa dứt lời, nhưng trong lòng hai người đã rõ.

Mẫn Tài tử nghe xong, không nói gì. Nhưng khi đã đến điện Cam Lộ, nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam trong vắt, sau đó nói một câu: “Ta đã có tính toán.”

Loại thị tẩm tầm thường này, nàng ta đã có kinh nghiệm một hồi.

Nếu nàng ta thị tẩm lần nữa, nhất định sẽ để Bệ Hạ có ấn tượng sâu sắc.

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page