top of page

Chương 07

Chương 7

Edit: Margarita
Beta: Halex

Sau khi đám phi tần ra về, Mạnh Sương Vãn lại quay về tẩm điện.

Chuyện Trịnh Tiệp dư bị trục xuất về kinh thành vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng.

Lúc này là vì có quá nhiều người tới vấn an, bây giờ mọi người đi hết rồi, nàng mới có tâm tư suy nghĩ.

Dù người bên điện Cam Lộ đã nói rõ nguyên do nhưng Mạnh Sương Vãn vẫn cảm thấy kì quái.

Trịnh Tiệp dư dạo này không tranh không đoạt, không oán không thù, nàng ta không lý nào lại kêu đại cung nữ bên người ra tay, mà có thì cũng là người của Mẫn Tài nhân mới đúng.

Hơn nữa, Trịnh Tiệp dư đã đi theo Bệ hạ nhiều năm, tình cảm sâu đậm. Nếu đúng là người của nàng ta động thủ thì phạt kẻ đó là được, làm gì đến nỗi phải vội vàng trục xuất nàng ta về cung chứ?

Nếu Trịnh Tiệp dư đắc tội sủng phi được sủng ái thì không nói làm gì, nhưng Mẫn Tài nhân mới vào cung được hơn tháng, đến giờ vẫn chưa thị tẩm.

Bệ hạ lúc trước vì nàng ta phá lệ, bây giờ vì nàng ta chịu ủy khuất mà tàn nhẫn phạt Trịnh Tiệp dư.

Nhìn qua cứ như là… tình cảm đậm sâu bén rễ.

Suy nghĩ này khiến đầu ngón tay Mạnh Sương Vãn khựng lại.

Sau đó nàng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình.

Đừng nghĩ nhiều.

Nàng tự nhủ.

Chẳng qua chỉ là một phi tần mới nhập cung thôi.

Điều trước mắt cần làm là tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Thế nên nàng gọi Nhược Nguyệt đến, dò hỏi lần nữa.

“Người bên điện Cam Lộ thực sự nói là đại cung nữ bên người Trịnh Tiệp dư đánh Mẫn nương tử?”

Nhược Nguyệt đáp vâng.

“Người ấy còn nói, nếu không phải vậy thì Bệ hạ sẽ không tức giận đến mức ấy.”

Nhận lại câu trả lời giống như lúc trước, Mạnh Sương Vãn hiểu Nhược Nguyệt cũng chỉ biết từng ấy thôi.

Thế nên nàng không hỏi nữa.

Suy nghĩ một hồi, nàng lại mở miệng: “Nhược Nguyệt, em đến điện Cam Lộ, gọi người nào biết việc này tới đây.”

Nhược Nguyệt nghe vậy đáp lời. Lúc đang định đi thì lại nghe nói tiếp.

“Khoan đã.” Mạnh Sương Vãn gọi Nhược Nguyệt lại: “Đừng đi.”

Nàng lấy tay xoa trán, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Lần này Mẫn nương tử chịu ủy khuất, nếu bổn cung gọi người điện Cam Lộ qua hỏi không biết nàng ta còn nghĩ như thế nào nữa, thôi bỏ qua vậy.”

Trịnh Tiệp dư vì làm Mẫn Tài nhân bị thương mới bị đuổi về, nếu nàng lại gọi cung nhân tới hỏi, chỉ sợ Mẫn Tài nhân sẽ thấy nàng đang bất bình thay cho Trịnh Tiệp dư.

Mạnh Sương Vãn không muốn quá khứ lặp lại, rõ ràng một tấm chân tình lại bị quy cho tội khắt khe với tần phi.

“Nương nương, người không quản chuyện này nữa ạ?” Nhược Nguyệt nói.

Hoàng hậu đứng đầu hậu cung, tuy nói người đó do Bệ hạ phạt nhưng đến cả nguyên do vì sao Hoàng hậu cũng không biết, có phải hơi vô dụng rồi hay không?

Mạnh Sương Vãn lại nói.

“Có chứ, nhưng không hỏi cung nhân nữa.”

Nàng dứt lời, đứng dậy.

“Chuẩn bị đi, chúng ta đến cầu kiến điện Huy Du.”

Ý của nàng là đến hỏi thẳng Bệ hạ.

Nhược Nguyệt có chút kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, Bệ hạ và phi tần hậu cung vô tình lục đục, đứng ra phạt ai đó, nương nương sau đó cũng chỉ cần hỏi một câu, Bệ hạ sẽ báo cho nương nương biết từ đầu chí cuối.

Nên Nhược Nguyệt nghĩ bây giờ cũng vậy.

Hiển nhiên Mạnh Sương Vãn cũng nghĩ thế, cho nên nàng mới trực tiếp tới cầu kiến điện Huy Du.

Trên đường đi, nàng thoại sẵn trong đầu chút nữa gặp Bệ hạ sẽ nói cái gì.

Kết quả đến lúc tới nơi, nàng mang đầy bụng câu hỏi lại không có cơ hội nói ra.

“Bệ hạ không ở trong điện sao?” Nghe nội thị bẩm báo, Mạnh Sương Vãn có chút kinh ngạc.

Nàng đúng là không nghĩ tới chuyện Bệ hạ không có ở đây.

Bây giờ đang là giờ dùng ngọ thiện, nàng cứ nghĩ Bệ hạ chắc đang dùng bữa nên mới tới, ai ngờ lại không gặp được người.

Hành cung dù sao cũng không rộng như hoàng thành, Bệ hạ không thể tới được mấy chỗ, nhất thời Mạnh Sương Vãn không thể nghĩ ra Bệ hạ đang ở chỗ nào.

Đang định mở miệng hỏi, lại nghe thấy âm thanh từ trong điện truyền ra.

“…Ơ, hoàng tẩu?” Nguỵ Vương từ trong điện bước ra không ngờ sẽ gặp được Hoàng hậu ở đây, theo bản năng gọi một tiếng. Tỉnh táo lại chàng mới chắp tay chào hỏi, “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Mạnh Sương Vãn cũng giống chàng, không ngờ sẽ gặp Ngụy Vương ở đây.

Nàng gật đầu, sau đó lại nghe thấy người kia hỏi: “Nương nương tới tìm Bệ hạ sao?”

Mạnh Sương Vãn ừ một tiếng.

“Nhưng có vẻ không đúng lúc rồi.”

Nàng chỉ định nói vậy, không có ý gì khác.

Nhưng Ngụy Vương dường như hiểu nhầm nàng đã biết Bệ hạ đi đâu, nói tiếp: “Đúng là không đúng lúc. Lúc nãy thần và Bệ hạ đang bàn chính sự thì đột nhiên Bệ hạ bảo “Để khi khác”, sau đó Bệ hạ đứng dậy, hỏi ra mới biết đã đến giờ đến điện Cam Lộ.”

Mạnh Sương Vãn không thể ngờ nổi, theo bản năng hỏi lại: “Bệ hạ đi gặp Mẫn nương tử sao?”

Ngụy Vương nghe tới đây mới hiểu ra, hoàng tẩu của chàng chẳng biết chuyện gì hết!

Nhưng nói cũng đã nói rồi, không cần che giấu nữa.

Huống hồ Mẫn Tài Tử cũng là phi tần hậu cung, Bệ hạ đi gặp nàng ta cũng là lẽ thường tình, vì thế chàng gật nhẹ.

“Bệ hạ nói đã hứa với Mẫn Tài tử sẽ dùng ngọ thiện cùng nhau.”

Trong lòng Mạnh Sương Vãn rối ren, nàng nhìn nội thị vừa mới bẩm báo Bệ hạ không có trong điện, người đó đã cúi đầu từ lâu, không nói năng gì.

Giấu bàn tay đang đặt bên người vào trong tay áo, nàng vừa từ từ siết chặt đầu ngón tay, vừa cố đè nén đau đớn lan tràn trong lồng ngực, khuôn mặt trắng mịn nở nụ cười tinh tế.

“Đa tạ Nguỵ Vương cho ta biết, bổn cung quả thật không biết chọn thời điểm.”

Nàng không nói hai lời, quay người rời đi.

Cũng không dặn nội thị điện Huy Du báo lại cho Bệ hạ mình đã tới.

Dù Mạnh Sương Vãn kiềm chế vẻ mặt mình rất kín kẽ, nhưng trong nháy mắt nghe được câu nói kia của Ngụy Vương, vẻ cô đơn mơ hồ trong ánh mắt vẫn không qua nổi ảnh mắt đối phương.

Ngụy Vương đứng yên chỗ cũ, nhìn theo hướng nàng rời đi. Mãi đến lúc thân ảnh kia biến mất ở cửa điện, chàng mới thu hồi tầm mắt.

“Vương gia.” Cung nhân phía sau lên tiếng gọi, hỏi chàng ở đây chờ Bệ hạ quay lại hay đi dùng ngọ thiện trước.

Ngụy Vương cười một tiếng.

“Dùng bữa trước đã.”

Sau đó chàng cũng rời điện Huy Du.

Nhìn ánh mắt mất mát vừa rồi của Hoàng hậu, chàng đại khái cũng hiểu nguyên do tại sao.

Bệ hạ đăng cơ mười năm, dù tiền triều hay hậu cung đều nói Đế Hậu son sắt thuỷ chung. Đặc biệt là Hoàng hậu, hiền huệ, bao dung, ôn nhu, khéo léo, là tấm gương của nữ tử khắp thiên hạ.

Nhưng nhìn vẻ mặt vừa rồi, có lẽ Hoàng hậu cũng có nỗi khổ của chính mình.

Nhưng thế thì có liên quan gì tới chàng chứ?

Nghĩ vậy, Ngụy Vương cười lắc đầu.

*

Về lại điện Quan Phong, Mạnh Sương Vãn không nhịn được nhớ lại chuyện vừa rồi.

Tuy nàng biết thân là thiên tử, Bệ hạ đi đâu nàng không quản được, mà Mẫn Tài tử vốn là cung tần, Bệ hạ đến chỗ nàng ta cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng khi nghe Nguỵ Vương nói câu kia, trong lòng nàng vẫn không kiềm được đau đớn.

Chuyện này trước đây chưa bao giờ có.

Mấy ngày nay, nàng ngày càng không giống mình nữa.

Đại điển phong hậu mười năm trước, khi Bệ hạ nói tin tưởng nàng, trong lòng nàng đã quyết tâm nhất định phải thay Bệ hạ quản lý tốt lục cung, hoà thuận với phi tần, không để Bệ hạ phải lao tâm khổ tứ.

Nhưng từ khi Mẫn Tài tử vào cung, nàng lại vì nàng ta mà sinh lòng ghen tỵ.

Đừng nói người ngoài, ngay cả chính bản thân nàng còn không tin được.

Nàng không thể biến thành dáng vẻ này, không thể khó chịu vì Bệ hạ đi gặp phi tần khác. Nàng phải như lúc trước, làm tốt vai trò Hoàng hậu, làm hiền thê của Bệ hạ.

Nàng không thể có những suy nghĩ đó.

Dường như để thuyết phục chính mình, Mạnh Sương Vãn tựa vào tràng kỷ, lẩm nhẩm trong đầu.

Giữa lúc đó Nhược Nguyệt có vào hỏi nàng muốn dùng bữa hay không cũng bị nàng từ chối.

Nàng cứ ngồi trên giường La hán như vậy, ngồi suốt từ khi mặt trời chiếu đỏ đến lúc sao trời lấp lánh.

Thấy đã đến giờ dùng vãn thiện, Nhược Nguyệt nghĩ lúc này không thể chiều ý nương nương được nữa. Ngọ thiện không dùng cũng không sao, nhưng vãn thiện không ăn thì không được.

Nên nàng ta phân phó cục Thượng Thực chuẩn bị thiện, vừa vội vàng đi về phía chính điện.

Chưa tới nơi đã có cung nhân bước vội đến, báo Bệ hạ đang ở ngoài điện.

“Cái gì, Bệ hạ tới?” Nhược Nguyệt nghe xong cũng không kịp hỏi nhiều, kêu người báo tin nhanh đi báo cho cục Thượng Thực Bệ hạ tới, rồi lại gọi người ra điện nghênh đón Bệ hạ, sau đó mới nhanh chân đi về phía chính điện.

Mạnh Sương Vãn tất nhiên cũng không ngờ Bệ hạ giờ này còn đến, nghe Nhược Nguyệt bẩm báo xong bèn gác lại tâm tư, xuống khỏi giường La Hán.

Vì đi vội nên nàng vẫn chưa kịp sửa soạn. Nàng vội rải bước chân, nhưng mới chỉ ra khỏi chính đoạn vài bước thì đã gặp Bệ hạ đang bước vào điện Quan Phong.

“Thần thiếp bái kiến Bệ hạ.”

Thiên tử thấy nàng vội vàng, duỗi tay đỡ nàng.

“Không cần đa lễ.”

“Bệ hạ giá lâm điện Quan Phong mà thần thiếp cũng không biết nên chưa kịp chuẩn bị, là lỗi của thần thiếp.”

Hai người cùng bước vào trong điện, Mạnh Sương Vãn chợt nói.

Thiên tử nghe vậy đáp: “Do trẫm tự dưng tới, cũng không gọi người báo cho nàng một tiếng.” Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn người bên cạnh, “Trẫm nghe bảo sáng nay nàng có tới điện Huy Du sao?”

Dù sáng nay lúc rời đi nàng quên không bảo nội thị bẩm báo lại nhưng người ngự tiện là ai chứ. Hoàng hậu đích thân cầu kiến, bọn họ mà không báo cho Bệ hạ thì chết chắc.

Nên Mạnh Sương Vãn cũng không thấy quá bất ngờ việc Bệ hạ biết nàng đã tới.

Nàng chỉ gật đầu.

“Nhưng mà không đúng lúc, lúc đó Bệ hạ không ở đó nên thần thiếp đành trở về.”

Vừa nói chuyện hai người đã vào trong điện, lần lượt ngồi xuống giường, Tần Hoài Cẩn nói tiếp.

“Lúc trước trẫm đồng ý sẽ dùng ngọ thiện cùng Mẫn Tài tử, đêm qua nàng ấy chịu không ít uỷ khuất.”

“Cứ nghĩ sẽ không quá nửa canh giờ, không ngờ trùng hợp Tử Đồng cũng tới tìm trẫm.”

Ngón tay hắn từ từ lướt qua giường La Hán, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạnh Sương Vãn.

“Lần sau Tử Đồng trước khi tới nhớ sai người báo một tiếng, đỡ uổng công phải đi một chuyến vô ích.”

Mạnh Sương Vãn cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, sau đó nhanh chóng mở miệng.

“Thần thiếp tạ Bệ hạ quan tâm, hôm nay là do thần thiếp chưa suy nghĩ thấu đáo. Thần thiếp vốn chỉ định trò chuyện đôi câu với Bệ hạ, ai ngờ vội vàng quá, quên không sai người đi hỏi một tiếng.”

Nàng nói xong, ngước mắt lên nhìn đối phương.

“Mẫn nương tử đúng là chịu uỷ khuất. Sáng nay vấn an thần thiếp cũng đã thấy, có Bệ hạ tới ở cùng chắc nàng ấy cũng bớt khó chịu.”

Nàng khéo léo hiền thục, làm thiên tử nghe mà sảng khoái trong lòng.

“Tử Đồng đúng là hiền thê của trẫm, có thê tử như nàng, trẫm còn mong ước gì hơn?”

Trước đây hắn cũng nói như vậy. Mạnh Sương Vãn lần nào nghe xong cũng lâng lâng vui sướng, nhưng hôm nay không biết vì sao lại không thể vui nổi.

Nàng chỉ đối đáp vài câu, sau cùng mới lôi mục đích chính hôm nay mình đến điện Huy Du ra.

“Sáng nay thần thiếp mới nghe chuyện bên điện Cam Lộ, nhưng người bên đó nói năng mập mờ cho nên thần thiếp mới cả gan muốn hỏi Bệ hạ, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà Bệ hạ lại tức giận đến thế?” Mạnh Sương Vãn vừa hỏi vừa chọn lọc từ ngữ, “Nghe nói người bên cạnh Trịnh Tiệp dư ra tay với Mẫn nương tử?”

Nàng vừa dứt lời, bầu không khí ấm áp dường như đông cứng lại. Thiên tử một lúc sau vẫn chưa lên tiếng, không buông tay nàng nhưng cũng không nói lời nào.

Mạnh Sương Vãn thấy thế chợt hồi hộp, nhưng cũng không tiện lên tiếng.

May sao, lúc sau Bệ hạ lại nói.

“Đúng là như Tử Đồng nghe nói.”

Sau đó kể lại sơ sơ chuyện bên điện Cam Lộ cho nàng nghe.

Thì ra đội ngũ tới hành cung tránh nóng đêm qua vừa tới, ai cũng vì đường sá xa xôi mà mệt không nhấc nổi người, mà Mẫn Tài tử và Trịnh Tiệp dư lại ở cùng một điện.

Mẫn Tài tử vừa vào cung, lúc trước lại nhiễm phong hàn nên chưa thích ứng với quy củ chốn hoàng cung. Mà hiện tại lại đang nghỉ ngơi ở hành cung, vừa vào đã chiếm chỗ ở trước kia của Trịnh Tiệp dư, kêu người đi sắp xếp đồ đạc.

Kết quả Trịnh Tiệp dư biết tin khó chịu không thôi, gọi người ném đồ của Mẫn Tài tử ra ngoài. Cung nữ của Mẫn Tài tử đến giải thích, Trịnh Tiệp dư càng tức giận, kêu đại cung nữ bên người vả miệng.

Nàng ta chỉ định dạy dỗ cung nữ kia một chút, nhưng cung nữ đó đi theo Mẫn Tài tử từ ngoài cung, quan hệ sâu đậm. Mẫn Tài tử thấy nàng ta bị đánh, không nỡ liền vội can ngăn, trong lúc hỗn loại bị người của Trịnh Tiệp dư đả thương.

“Mẫn Tài tử là cung tần trong cung của Trịnh Tiệp dư, nàng ta đã không thể đối xử tốt với người ta thì thôi, đằng này còn để cung nữ thân cận khinh nhục Mẫn Tài tử, trẫm không thể tha thứ được.” Thiên tử nói xong còn chèn thêm một câu.

Hiển nhiên ở trong lòng hắn, bất kể nguyên nhân là gì thì kết quả vẫn là Mẫn Tài tử bị thương, nên hắn phải trách phạt Trịnh Tiệp dư.

Nhưng Mạnh Sương Vãn nghe xong lại không nghĩ vậy.

“Bệ hạ.” Nàng khẽ nói, “Trịnh Tiệp dư làm vậy đúng là không phải phép.”

Dù sao cũng không thể gọi người ném đồ của Mẫn Tài tử ra ngoài, dù sao người kia cũng là phi tần của Hoàng đế.

“Nhưng Trịnh Tiệp dư đã hầu hạ ngài nhiều năm, lần này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nàng ấy cũng chỉ định trừng phạt cung nữ của Mẫn Tài tử, đâu cố ý nhắm vào Mẫn Tài tử.”

“Cung nữ của Trịnh Tiệp dư bị phạt 30 trượng là đúng, nhưng tội của Trịnh Tiệp dư không nặng đến vậy. Tuy nói Mẫn Tài tử chưa bao giờ tới hành cung nhưng cung nhân phải biết rõ, vậy mà vẫn vội vàng mang đồ vào phòng Trịnh Tiệp dư. Trong lòng Trịnh Tiệp dư khó chịu cũng hợp tình hợp lý. Ngài đã phạt cung nữ của nàng ấy, lại hạ chỉ đuổi nàng ấy về có phải là vứt hết mặt mũi của nàng ấy đi rồi không?”

Lời này của Mạnh Sương Vãn thực ra không có ý gì cả, chỉ vì mấy năm nay phu thê ở chung, nàng và Bệ hạ có chuyện gì đều thẳng thắn chia sẻ với nhau. Đặc biệt là chuyện hậu cung, Bệ hạ rất ít quan tâm nên nếu vô tình xử trí ai, chỉ cần nghe Mạnh Sương Vãn phân tích xong thì hắn vẫn sẽ nghe theo.

Đây cũng là lý do vì sao Mạnh Sương Vãn lại nói thẳng với hắn.

Vì nàng thực sự thấy tội Trịnh Tiệp dư không nặng đến vậy.

Nhưng ai ngờ, nàng vừa nói xong, Bệ hạ vốn đang dịu dàng bèn thu lại nụ cười, ôn nhu trong mắt tan biến, thay bằng sắc mặt u ám.

“Theo ý Hoàng hậu là trẫm sai rồi?” Hắn vừa nói vừa siết chặt tay Mạnh Sương Vãn.

Mạnh Sương Vãn biết hắn tức giận, trong lòng hoảng hốt, vội đứng dậy cáo tội.

“Bệ hạ bớt giận, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ thấy…”

Nàng còn chưa dứt lời đã bị cái hừ lạnh của thiên tử đánh gãy.

“Nàng thấy tội Trịnh Tiệp dư không nặng đến vậy, nhưng nàng nào có biết Mẫn Tài tử bị uỷ khuất đến nhường nào? Nàng ấy vừa mới khỏi bệnh, lại một đường xóc nảy, tâm tư càng khó chịu. Nàng ấy vào phòng của Trịnh Tiệp dư là sơ ý, nhưng Trịnh Tiệp dư lại vì vậy mà gây chuyện. Lúc trước ở trong cung, nàng ta không chăm sóc được cho Mẫn Tài tử để nàng ấy bệnh tình liên miên, trẫm còn chưa xử tội, lần này lại còn dám để người thân cận khinh nhục Mẫn Tài tử.”

Giọng nói của thiên tử lạnh dần.

“Lúc trẫm hạ chỉ trục xuất Trịnh Tiệp dư về cung, nàng ta còn kêu oan, nói không biết mình sai ở đâu, bây giờ đến cả nàng cũng vậy.”

“Bệ hạ…”

“Nàng cũng biết nếu không có Mẫn Tài tử cầu tình thì trẫm đã sớm hạ phân vị của nàng ta rồi, làm gì có chuyện khiển trách đơn giản như vậy!”

Mạnh Sương Vãn nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.

Thì ra… trong lòng Bệ hạ, Mẫn Tài tử quan trọng đến vậy. Chỉ vì bị cung nữ đánh bị thương đã đến mức hạ phân vị của Trịnh Tiệp dư rồi.

Nhưng nàng nghĩ lại, không phải giờ mình cũng đang bị Bệ hạ chất vấn sao?

Đây là lần đầu tiên trong mười năm đăng cơ, Bệ hạ dùng giọng điệu thế này nói chuyện với nàng.

Giờ Mạnh Sương Vãn không dám nhắc tới chuyện Trịnh Tiệp dư nữa, chỉ dám giữ nguyên tư thế hành lễ, lại mở miệng: “Thần thiếp có tội, xin Bệ hạ trị tội.”

Thực ra nàng không có ý này thật.

Vì việc này nào có liên quan đến nàng, không đến lượt nàng thỉnh tội.

Nhưng thiên tử không vì thái độ của nàng mà nguôi giận, ngược lại lạnh lẽo nhìn nàng rồi trầm giọng nói: “Đúng là nàng có tội, tự ý xen vào quyết định của trẫm.”

Nói xong thì đứng dậy rời đi, lúc đi qua bên cạnh Mạnh Sương Vãn, hắn lại nói.

“Mấy này nữa nàng không cần tới điện Huy Du, tự mình nghĩ xem sai ở đâu đi.”

Mãi đến lúc bên ngoài truyền đến tiếng “Bệ hạ khởi giá”, Mạnh Sương Vãn mới nhắm mắt, nắm chặt tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Nương nương.” Nhược Nguyệt ở bên cạnh thấy thế lo lắng hỏi han.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới thấy Hoàng hậu đang ủ rũ chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mơ màng.

“Nhược Nguyệt.” Nàng hỏi, “Bổn cung sai rồi sao?”

Ngay cả Mạnh Sương Vãn cũng không phát hiện, giọng nàng lúc này run rẩy đến nhường nào, vẻ mặt khổ sở không thôi.

Ngực Nhược Nguyệt đau đớn, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã rơi xuống trước.

“Nương nương…”

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page