


Chương 08
Chương 8
Edit: Moet
Beta: Halex
Dù ngày ấy, việc Mạnh Sương Vãn bị bệ hạ trách cứ chỉ xảy ra ở điện Quan Phong, nhưng giữa phi tần hậu cung với nhau, nào có bí mật tuyệt đối?
Vì thế sau đó mấy ngày, các phi tần đi theo từ hoàng thành đến hành cung đều mơ màng nghe thấy tiếng gió.
Đặc biệt là đã nhiều ngày nay, Hoàng hậu chưa bao giờ đến điện Huy Du, ngược lại, Mẫn Tài tử lại thường xuyên đến đó.
Vốn tưởng rằng Trịnh Tiệp dư bị phạt đã là chuyện khó lường, dù sao nàng ấy cũng là người cũ từ lúc ở tiềm đệ, xưa nay cũng có chút tình cảm trong lòng Bệ hạ.
Ai ngờ lúc này, Bệ hạ không chỉ phạt nàng ấy vì Mẫn Tài tử, còn trách cứ cả Hoàng hậu.
Từ trước đến nay, tình cảm giữa đế hậu rất nồng nàn, chuyện này tất cả mọi người trong hậu cung đều biết. Nhưng các nàng không ngờ rằng, Mẫn Tài tử lại tài giỏi như vậy, có thể khiến Bệ hạ tức giận với Hoàng hậu.
Và người này vẫn chưa hề thị tẩm.
Các phi tần đều suy nghĩ, nếu sau này Mẫn Tài tử được thị tẩm, chẳng phải lại càng có sức nặng trong lòng Bệ hạ sao?
Suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong lòng các phi tần, nhưng không ai dám dễ dàng nói ra.
Đặc biệt là ở trước mặt Hoàng hậu.
Vì thế, bầu không khí lúc đi thỉnh an mấy ngày nay có chút ngưng đọng, nhưng tốt xấu gì vẫn còn giả vờ yên bình được.
Mọi người chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu rồi thôi.
Dẫu các nàng nghĩ như thế nào, thì Hoàng hậu vẫn ra vẻ bình tĩnh, mặc kệ là đối với các nàng, hay đối với Mẫn Tài tử hại nàng bị Bệ hạ trách cứ.
Hôm nay, sau khi thỉnh an xong, mọi người cáo lui rồi rời đi theo thường lệ, chỉ có mỗi Quý Tu nghi, sau khi ra ngoài không lâu, lại vòng về.
Nói là có việc muốn nói với Hoàng hậu.
“Nếu đã thế, Nhược Nguyệt dẫn nàng đến tẩm điện, bổn cung thay quần áo xong sẽ đến.”
Mạnh Sương Vãn vốn muốn quay về tẩm điện để nghỉ ngơi, nhưng xem ra, tạm thời không nghỉ được rồi.
Hai khắc* sau, nàng thay quần áo rồi quay lại tẩm điện. Quý Tu Nghi đã ngồi chờ được một lúc.
(*) 1 khắc tương đương 15 phút.
Mấy ngày nay, Mạnh Sương Vãn không có tâm trạng để nói chuyện phiếm, sau khi nhìn Quý Tu nghi chào hỏi, lập tức lên tiếng: “Tu nghi có chuyện gì muốn nói cùng bổn cung vậy?”
Quý Tu nghi không ngờ Hoàng hậu lại nói trắng ra như thế, ngẩn người rồi vội vàng đứng dậy.
“Điện hạ, về chuyện của Trịnh Tiệp dư……”
Nàng chưa nói dứt lời, đã thấy người trước mặt giật mình, sau đó tỏ vẻ ở phía sau lưng không thoải mái lắm, vội im miệng.
Nhược Nguyệt ở một bên thấy thế, tiến lên chỉnh lại tư thế cho Hoàng hậu, tiện thể nhìn về phía Quý Tu nghi.
“Tu nghi nương nương, Trịnh Tiệp dư đã bị trục xuất quay về hoàng thành, Bệ hạ đích thân hạ chỉ, ngài chớ nhắc đến chuyện này thì hơn.”
Không trách Nhược Nguyệt nói lời này được. Sự thật là, chuyện xảy ra với Hoàng hậu mấy ngày trước khiến những người bên cạnh đều nhớ rõ, vì thế vừa nghe Quý Tu nghi nhắc đến Trịnh Tiệp dư, nàng lo lắng Hoàng hậu vì vậy mà đau lòng.
Cũng may, Mạnh Sương Vãn cũng không để ý lắm. Nàng chỉ chờ chỗ ngồi được điều chỉnh lại, sau đó nhìn về phía Quý Tu Nghi.
“Bổn cung biết tình cảm giữa muội và Trịnh Tiệp Dư như tỷ muội, nhưng phàm là chuyện Bệ hạ đã quyết định, không ai có thể thay đổi được. Bổn cung cũng không cố nổi.”
Nàng cho rằng Quy Tu nghi đến để cầu tình nàng thay cho Trịnh Tiệp dư, ai ngờ Quý Tu nghi nghe xong thì nói: “Nương nương hiểu lầm rồi, thiếp không phải muốn xin tội thay cho Trịnh Tiệp dư. Thiếp chỉ muốn nói cho nương nương chân tướng của việc này.”
Chân tướng?
Đầu ngón tay Mạnh Sương Vãn hơi khựng lại.
Mấy ngày trước, Bệ hạ đã nói về chuyện này với nàng, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì đó?
Quý Tu nghi thấy nàng hỏi vậy, lập tức kể lại chuyện ngày ấy.
“Đại cung nữ Lan Thúy của Trịnh Tiệp dư đúng là đã khiến Mẫn nương tử bị thương, nhưng không phải cố ý……”
“Việc này bổn cung biết.” Mạnh Sương Vãn nói, “Là Mẫn nương tử che chở cho đại cung nữ của mình, nên mới bị thương lúc hỗn loạn.”
“Nương nương chỉ biết một, lại chẳng biết hai. Tính tình Trịnh Tiệp dư xưa nay ôn hòa, vì sao lại bỗng nhiên tức giận cho người ra tay như thế?”
Quý Tu Nghi nói cho nàng nghe. Hóa ra ngày ấy khi vừa đến hành cung, Trịnh Tiệp dư nhớ rõ khi còn ở trong cung, bản thân không thể chăm sóc Mẫn Tài tử tốt, bị Bệ hạ trách phạt. Vì thế, từ khi ở trên đường đi đã cho người đi hỏi Mẫn Tài tử, sau khi đến hành cung thì muốn ở đâu.
Bên Mẫn Tài tử trả lời rằng theo ý Tiệp dư nương nương sắp xếp, nên Trịnh Tiệp dư suy nghĩ rồi chọn chỗ ở thay nàng ta.
Kết quả sau khi đến điện Cam Lộ, người của Trịnh Tiệp dư tìm một lúc lâu nhưng không thấy Mẫn Tài tử đâu, nhưng lại lo nàng ta sẽ chậm giờ nghỉ ngơi, liền nói người của mình đến điện bên kia để thu dọn thay Mẫn Tài tử. Bởi không yên tâm, còn tự đến hiện trường để kiểm tra. Ai ngờ thu dọn xong, Mẫn Tài tử lại đến, đã thế còn không thông báo cho Trịnh Tiệp dư một tiếng, trực tiếp đưa người đến điện chính, còn dọn đồ đạc của mình vào.
Đến khi Trịnh Tiệp dư biết được, đồ của đối phương đã dọn vào xong cả.
Chính điện vốn là nơi ở của Trịnh Tiệp dư, nếu để Mẫn Tài tử ở đó, há chẳng phải là không biết tôn ti trật tự sao?
Trịnh Tiệp dư lập tức cho người đến, nói chuyện với Mẫn Tài tử.
Nàng ấy cho rằng, Mẫn Tài tử không biết nên mới nhầm lẫn như vậy. Ai ngờ người mà nàng ấy phái đi, sau khi quay về thì rất tức giận, nói Mẫn Tài tử không chịu gặp, nhưng thật ra là nàng ta kiêu căng ngạo mạn, không muốn rời đi.
Trịnh Tiệp dư nghe vậy, chỉ có thể tự mình đi xem. Kết quả khi gặp được Mẫn Tài tử, vừa mới nói được vài câu, cung nữ bên đối phương lại cao giọng cãi nàng ấy, nói rằng bây giờ Trịnh Tiệp dư không được sủng, không bằng chủ tử nhà nàng ta được sủng ái, chính điện này phải để người được sủng ái ở mới đúng. Sau đó lại nói chủ tử nhà nàng ta sức khỏe không tốt, điện kia chật chội, không rộng rãi, sáng sủa như chính điện.
Miệng toàn nói những câu châm chọc như Trịnh Tiệp dư không được sủng, không xứng ở lại chính điện.
Đương nhiên Mẫn Tài tử không phải người không có phép tắc như cung nữ kia, thế nhưng lại không ngăn cản. Mà Trịnh Tiệp dư đã hầu hạ Bệ hạ nhiều năm, có bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu?
Trong sự giận dữ đó, liền cho người vả miệng, muốn dạy dỗ cung nữ kia.
Ai ngờ Mẫn Tài tử vốn không có động tĩnh gì, lúc này đột nhiên kích động lên, cầu tình thay cho cung nữ của mình. Nhưng cung nữ kia không biết nghĩ gì, trong tình huống này mà vẫn mạnh miệng, nói thêm mấy câu nữa, kích động đến Trịnh Tiệp dư vốn không định quan tâm, lạnh giọng cho người ra tay.
Mẫn Tài tử thấy cầu tình vô dụng, đã đích thân ngăn cản, lúc đó mới bị Lan Thúy đả thương trong cơn hỗn loạn.
“Hóa ra Mẫn Tài tử đó đã tính toán từ lâu. Chính điện Cam Lộ náo loạn, Bệ hạ bỗng nhiên xuất hiện, lúc đến cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mẫn Tài tử run rẩy che má mình lại, quỳ trên mặt đất, khóc như hoa lê đái vũ. Nàng ta nói là mình sai, không nên đến chính điện, nói Trịnh Tiệp dư bớt giận.”
Quý Tu nghi càng nói càng thêm giận.
“Rõ ràng là nàng ta khơi mào, thế mà cuối cùng Bệ hạ lại đứng về phía nàng ta, chưa hỏi câu nào, nghe Mẫn Tài tử nói xong, lập tức trách phạt Trịnh Tiệp dư!”
Nghe đến đó, Mạnh Sương Vãn mới xem như biết rõ chuyện này.
Những việc này, người của điện Cam Lộ sẽ không nói cho nàng biết, dù sao cũng là Bệ hạ đích thân xử trí. Cũng chỉ có mỗi Quý Tu nghi mới có thể biết chi tiết.
“Muội nói chuyện này cho bổn cung, là muốn nói rằng, Trịnh Tiệp dư bị oan?”
Quý Tu nghi không lên tiếng, nhưng dựa vào biểu cảm của nàng, đương nhiên là muốn như vậy.
“Bổn cung cũng biết Trịnh Tiệp dư bị oan.” Mạnh Sương Vãn thở dài, “Ngần ấy năm trời, đương nhiên bổn cung biết rõ tính tình của nàng ấy.”
Lúc này, Quý Tu nghi mới vội vàng nói: “Vậy nương nương sao lại đối xử với Mẫn Tài tử…..”
Nàng ấy muốn hỏi Mạnh Sương Vãn, vì sao lại còn tỏ vẻ ôn hòa như thế với Mẫn Tài tử.
“Việc này Bệ hạ đích thân hỏi đến, đích thân hạ chỉ. Bổn cung nghĩ thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, Bệ hạ có thái độ thế nào đối với việc này.”
Đương nhiên Quý Tu nghi nghĩ rằng Hoàng hậu bị che mắt, lại bị Bệ hạ trách cứ vì Mẫn Tài tử nên mới đến đây, nói chuyện này với nàng.
Nhưng Mạnh Sương Vãn làm Hoàng hậu mười năm, đương nhiên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.
Chuyện này Bệ hạ đã có kết luận, nàng chỉ hỏi nhiều thêm một câu đã bị trách cứ, vậy thì chân tướng có thế nào cũng không quan trọng nữa rồi.
“Trịnh Tiệp dư bị oan, bổn cung biết. Hôm qua bổn cung đã phái người về hoàng thành sắp xếp cho nàng ấy, không để lúc nàng ấy trở về bị người khác bàn tán.”
Dẫu bị thiên tử đích thân hạ chỉ trục xuất về hoàng thành, nhưng chỉ cần còn có sự quan tâm của Hoàng hậu, sau khi Trịnh Tiệp dư hồi cung, sẽ không đến mức bị lạnh nhạt.
Mạnh Sương Vãn thân là Hoàng hậu, cũng chỉ làm được đến thế.
Hiển nhiên Quý Tu nghi cũng biết, thế nên sau khi nghe lời nói của nàng, vô cùng cảm kích. Lúc đang định nói gì đó, lại nghe thế bên ngoài điện có động tĩnh. Mạnh Sương Vãn nói Nhược Nguyện đi xem sao.
Nhược Nguyệt nhận lệnh rời đi, chốc sau thì quay về.
“Nương nương, là Mộ Sung viện cầu kiến.”
Mạnh Sương Vãn có chút đau đầu.
“Muội ấy đến đây làm gì?” Không phải mới thỉnh an xong sao, cớ gì lại trở lại?
Nhược Nguyệt do dự một lát, sau đó mới nói: “Mộ Sung viện nói rằng, hôm trước Bệ hạ đã đồng ý với nàng ấy, hôm nay sẽ dùng bữa chung. Kết quả khi nàng ấy vừa đến điện Huy Du, mới biết được Bệ hạ đã rời đi.”
“Bệ hạ đi đâu rồi?”
“Ra ngoài hành cung.” Nhược Nguyệt nói, “Đi cùng…..Mẫn nương tử.”
Vừa dứt lời, Mạnh Sương Vãn còn chưa kịp nói gì, Quý Tu nghi ở một bên đã kích động lên.
“Lại là nàng ta!”
“Loại chuyện chen nang này, chỉ có mỗi nàng ta mới làm được!”
Mạnh Sương Vãn nghe vậy liền hiểu rõ. Mộ Sung Viện bị Mẫn Tài tử chen ngang, lúc này mới tìm đến nơi này của nàng.
Nhưng bây giờ, nàng đã không còn tâm trạng để nhiều lời với các phi tần nữa.
“Tâm tư của Mộ Sung viện, bổn cung đã biết. Ngươi truyền lời bổn cung, nói rằng chuyện này bổn cung không quản được, nói muội ấy về đi.”
Nói xong, nàng lại nhìn Quý Tu nghi ở trước mặt.
“Tu nghi cũng về cung đi. Bổn cung mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.”
Trước đây làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, bây giờ lại khiến nàng càng thêm chán nản.
Hiện tại, nàng chỉ muốn yên tĩnh đợi một người.
Bên kia, trong một trấn nhỏ dưới chân núi hành cung.
Mẫn Tài tử mặc một chiếc áo váy màu xanh lá cây, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng vén lên, cài một cây trâm hình hoa đêm, đôi mày lá liễu, môi nhẹ tô son đỏ, đôi mắt sáng ngời xoay chuyển, vô cùng rạng rỡ.
Bên cạnh nàng là thiên tử cũng mặc một bộ thường phục màu đen, mày dài, ánh mắt tựa chim ưng, khí thế khiến người khác không dám khinh thường.
Hai người bọn họ tùy ý đi dạo ở con chợ tại trấn nhỏ này, nhìn rất giống một đôi phu thê bình thường, trừ việc vẻ ngoài quá mức xuất sắc của hai người thỉnh thoảng thu hút người qua đường phải quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Cách đó trong xa, lui tới trong đám người, là cận vệ của thiên tử. Những người này tất nhiên đã cải trang giả dạng, ẩn vào trong dòng người, không hề khiến người khác chú ý đến.
Việc ra khỏi hành cung này, đêm qua Tần Hoài Cẩn đã đồng ý.
Chỉ vì vài ngày gần đây, Mẫn Tài tử có chút uể oải, không vui vẻ lên được, cũng không hứng thú với thứ gì cả. Chính vì vậy, hôm qua khi Tần Hoài Cẩn đến điện Cam Lộ hỏi thăm, đã nhận được đáp án muốn đi dạo từ nàng ta.
Suy nghĩ nửa ngày, đúng lúc hôm nay bản thân lại không có chuyện quan trọng gì, y lập tức đồng ý.
Sau đó phân phó Trương Ngạn chuẩn bị.
Hôm nay, sau khi Mẫn Tài tử thỉnh an xong, lập tức hồi cung thay đồ, hai người đi xuống núi.
Còn chuyện hôm trước đã đồng ý với Mộ Sung viện ư?
Chính xác, Tần Hoài Cẩn đã quên. Đến tận khi y kêu Trương Ngạn chuẩn bị xuống núi, Trương Ngạn ở trong điện mới nhắc y còn có chuyện này.
Nhưng, dẫu sao thì trong lòng thiên tử, Mộ Sung viện cũng chẳng quan trọng bằng Mẫn Tài tử, cho nên y liền dễ dàng bỏ qua chuyện dùng bữa này, chỉ nói sẽ xuống núi đi dạo cùng Mẫn Tài tử.
Sau khi đến trấn nhỏ này, Mẫn Tài tử tựa như một đứa bé, nhìn thấy cái gì cũng thấy thú vị, muốn lôi kéo Tần Hoài Cẩn đi xem xem.
Tần Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ linh hoạt động lòng người kia của nàng ta, không khỏi cười lên.
“Những thứ đó trước khi được gả đi nàng chưa thấy phỏng, sao bây giờ lại vui như thế?”
Phong tục dân gian của Đại Hằng rất cởi mở, không có quy tắc nữ tử chưa gả đi thì không được ra khỏi cửa, vì thế Tần Hoài Cẩn mới nói lời này.
Mẫn Tài tử nghe vậy thì cười yêu kiều, tiếng cười êm tai như chuông bạc, mày cong cong, nhìn cực kỳ sinh động.
“Trước đây thiếp chỉ đi dạo một mình, mấy thứ này dù thú vị, thì cũng chỉ là vật chết. Bây giờ có gia đi dạo cùng thiếp, mới khiến lòng thiếp vui sướng.”
Nàng nhìn đối phương, trong mắt toàn là bóng dáng của đối phương.
“Thiếp cao hứng là vì gia, chứ không phải vì những vật chết này.”
Đôi mắt nàng ta như hồ nước mùa thu, chứa đựng những tia sáng, khiến Tần Hoài Cẩn khắc vào trong mắt, dường như cả tấm lòng, cả ánh mắt chỉ có duy nhất người này.
Tần Hoài Cẩn nghe vậy, không khỏi cười một tiếng.
“Nàng đó, lúc nào cũng trẻ con như vậy.” Nói xong thì duỗi tay, muốn nhẹ nhéo chóp mũi của nàng ta, rồi lại như nhớ đến chuyện gì đó, đầu ngón tay khựng lại, sau đó thu tay về, “Nơi này có nhiều đồ như vậy, nàng nhìn xem có thích hay không.”
Vừa rồi, thiên tử đương nhiên chú ý đến hành động của Mẫn Tài tử. Thế nhưng nàng tựa như biết rõ nên không hỏi nhiều, còn xem như không nhìn thấy vậy.
“Mấy thứ này thiếp thích tất.” Nàng ta cất giọng nói trong trẻo, “Gia nguyện ý mua hết cho thiếp sao?”
Thấy dáng vẻ thanh thuần, không rành thế sự này của nàng ta, Tần Hoàn Cẩn khoát tay: “Thích thì mua hết.”
Vẻ mặt của Mẫn Tài tử càng thêm vui mừng.
Nàng ta bắt đầu nghiêm túc nhìn qua mỗi một quầy hàng, mà thiên tử đi theo sau nàng ta lại không nói lời nào. Nhưng chỉ cần nàng nhìn trúng thứ gì, ngay sau đó sẽ có người hầu đi theo sau tiến lên mua.
Hai người cứ đi dạo như vậy hơn nửa canh giờ. Nhìn mặt trời đã quá đỉnh, đã đến giờ phải về hành cung rồi.
“Gia, phải về thôi.” Người hầu ở phía sau tiến lên, thấp giọng nói một câu, đúng lúc bị Mẫn Tài tử nghe thấy.
Nàng ta không khỏi “A” một tiếng, có chút thất vọng: “Thời gian trôi nhanh quá, sao phải về rồi. Thiếp vẫn chưa đi dạo đủ nữa.”
Tần Hoài Cẩn liền nói: “Những ngày sau này còn dài, nếu nàng thích, vài ngày nữa gia sẽ đi cùng nàng.”
Lúc này, Mẫn Tài tử mới cao hứng lên.
“Vậy gia chờ một chút, thiếp mua một thứ cuối cùng là được.”
Nói xong, lập tức xoay người quay về, mặc kệ những người phía sau không đuổi theo kịp. Đương nhiên nàng ta đoán được, với chút tâm tình này của thiên tử, chắc chắn sẽ từ chối.
Quả nhiên, nàng ta vừa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, ý cười trên môi càng tăng lên.
Nàng ta dừng lại trước một quán nhỏ, sau đó cầm lấy một thứ ở trên quầy.
Tần Hoài Cẩn ở phía sau theo kịp, mới phát hiện ra quầy này bán trang sức. Quầy hàng không lớn, nhưng lại bày bán vô số loại trang sức.
Vòng tay, kẹp tóc, khuyên tai, ngọc bội, chuỗi ngọc, cần cái gì có cái đấy.
Dù chất liệu cũng không quý hiếm lắm, nhưng may tay nghề tốt, nhìn cũng có chút tinh xảo.
Ánh mắt của Tần Hoài Cẩn nhìn theo đầu ngón tay của Mẫn Tài tử, phát hiện nàng ta đang cầm một cái trâm cài đầu hình hoa mẫu đơn, được chạm khắc bằng ngọc lục bảo. Trên cây trâm cài đầu này khắc một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, nhụy hoa dường như không phải được điêu khắc, mà dùng kỹ thuật khắc rỗng, khảm trên đó một viên bi xanh da trời, phía dưới còn có hai viên ngọc trai nho nhỏ. Toàn bộ cây trâm này nhìn rất tinh xảo, đẹp mắt.
“Nàng muốn trâm cài?” Nhìn Mẫn Tài tử nhìn cây trâm cài đầu này, dáng vẻ yêu thích không buông tay, Tần Hoài Cẩn hỏi.
Mẫn Tài tử liền nói: “Cây trâm cài này được gia công tinh xảo, người khác nhìn vào liền thích.”
Tần Hoài Cẩn nghe vậy, giữa mày hơi nhíu, nhưng hầu như không phát hiện được.
Cây trâm cài này khắc hình hoa mẫu đơn. Từ cổ chí kim đã có cách ví hoa mẫu đơn như Hoàng hậu. Dù trong cung không có quy tắc này, nhưng ngày thường, khi các phi tần ăn mặc đều sẽ cố gắng tránh hoa mẫu đơn đi. Mẫn Tài tử trước khi vào điện đã từng học quy củ ở học viện một thời gian, theo lý hẳn phải biết.
Nghĩ đến điều này, sự yêu thích của Tần Hoài Cẩn đối với Mẫn Tài tử bỗng nhiên phai nhạt một chút.
Nhưng y vẫn không thể hiện ra ngoài, trên mặt vẫn mỉm cười.
“Nếu nàng đã thích, gia phải mua tặng nàng thôi.” Nói xong liền hướng mắt về phía bên cạnh. Người hầu lập tức tiến lên trả tiền.
Đến tận khi rời khỏi quầy hàng kia, Mẫn Tài tử vẫn cầm chặt cây trâm kia trong tay, đương nhiên yêu thích không rời.
Tâm tư của Tần Hoài Cẩn, cũng đã có chút không ở trên người nàng ta nữa.
Vốn nghĩ rằng, nàng ta khác với những người khác, không ngờ tâm tư cũng rất lớn.
Trong lòng lập tức ngây ngốc.
“Gia, ngài nói xem, phu nhân có thích cây trâm này không?” Bên cạnh, giọng nói của Mẫn Tài tử kéo dòng suy nghĩ của Tần Hoài Cẩn về.
Y không khỏi quay đầu: “Ừ?”
Hiển nhiên, lúc nãy cũng không nghe đối phương nói gì.
Vì thế, Mẫn Tài tử lặp lại câu vừa rồi, sau đó nói tiếp: “Lúc nãy, thiếp vừa nhìn thấy cây trâm cài này là đã thấy nó cực kỳ hợp với phu nhân. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua.”
Bây giờ Tần Hoài Cẩn mới hiểu. Hóa ra, nàng ta mua cây trâm cài hình hoa mẫu đơn này, không phải để mình mang, mà là muốn tặng cho Hoàng hậu.
“Sao lại muốn tặng đồ cho Hoàng hậu?” Vì thế, y hỏi.
“Thiếp không phải muốn tự mình đưa đâu.”
“Sao nào? Nàng không tự mình đưa, chẳng lẽ muốn gia đi đưa?”
Mẫn Tài tử liền nghịch ngợm chớp chớp mắt, có chút chế nhạo lên tiếng.
“Chẳng phải đã nhiều ngày nay, gia không được thoải mái với phu nhân sao. Cũng đúng lúc, dùng cây trâm cài này đi dỗ phu nhân đi.”
Tần Hoài Cẩn bật cười: “Nàng đừng quên, gia vì ai mới không thoải mái với phu nhân. Tự nàng không giải quyết việc này, sao lại nói gia đi giải quyết thay nàng?”
Mẫn Tài tử lập tức trầm xuống, không còn dáng vẻ nghịch ngợm như vừa rồi nữa.
“Thiếp biết gia là vì thiếp, nhưng thiếp nào có tài đức gì? Nếu đúng là gia lạnh nhạt phu nhân vì thiếp, vậy thiếp có chết vạn lần cũng không thoát được tội. Phu nhân đối xử với gia chân thành từ tận đáy lòng, gia không thể lạnh nhạt với tấm lòng của nàng được. Đã nhiều ngày nay, thiếp đi thỉnh an đúng giờ, ngày nào cũng thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt phu nhân, đương nhiên là do ban đêm khó ngủ. Nếu tâm phu nhân không có gia, sao lại như thế chứ?”
“Thiếp thấy được, ở trong lòng phu nhân, gia rất quan trọng. Thiếp cũng là nữ tử, đương nhiên hiểu được tâm tư của nữ tử khác. Chỉ cần gia đến dỗ một chút thôi, phu nhân sẽ rất vui.”
“Trâm cài này, đúng lúc có thể tặng cho phu nhân.”
Nàng ta nói xong, duỗi tay, nâng lòng bàn tay của đối phương lên, sau đó đặt cây trâm cài hình hoa mẫu đơn lên trên.
Tần Hoài Cẩn không ngờ, đối phương lại nghĩ như vậy.
Hóa ra, nàng ta thích cây trâm cài đầu này đến thế, cũng không phải là vì bản thân, mà là nghĩ cách làm dịu mối quan hệ giữa y và Hoàng hậu.
Lại nghĩ đến lúc trước nàng ta bị người của Trịnh Tiệp dư khinh nhục, còn cầu tình thay cho Trịnh Tiệp dư, Tần Hoài Cẩn không khỏi nhẹ nhàng nói: “Nàng luôn suy nghĩ cho người khác như thế.”
Mẫn Tài tử liền ôn nhu đáp.
“Bởi vì, trong lòng thiếp chỉ có gia mà thôi.”
Tần Hoài Cẩn không nói gì nữa, một tay cầm lấy cây trâm cài đầu kia, sau đó dắt tay nàng ta, quay về.
Sau khi trở về hành cung, Mẫn Tài tử lập tức về điện Cam Lộ trước.
Thiên tử đến chính điện Huy Du. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, trên trường án của y, một cây trâm cài yên tĩnh nằm đó.
“Trương Ngạn.” Thấy đã đến giờ ăn tối, y ngừng bút, gọi.
Trương Ngạn chờ ở một bên vội vàng tiến lên: “Bệ hạ.”
“Bãi giá đến điện Quan Phong.” Nói xong, y đứng dậy. Lúc đi, không quên cầm lấy cây trâm kia.
Mạnh Sương Vãn ở bên kia vốn đã phân phó truyền thiện. Đang chờ đồ ăn được đưa lên, lại chợt nghe thấy Bệ hạ đã đến bên ngoài điện Quan Phong.
Nghe tiếng thái giám truyền, nàng không khỏi giật mình.
Sau đó, lập tức phục hồi tinh thần lại.
“Nguyệt Nguyệt, nghênh giá cùng bổn cung.”
Sau khi đứng dậy, nàng đi ra ngoài, đầu ngón tay siết chặt.
Bởi vì nàng không biết tại sao Bệ hạ lại đến, rõ ràng mấy ngày trước còn tức giận.
Vì thế, đã nhiều ngày Mạnh Sương Vãn không dám đến điện Huy Du cầu kiến. Thậm chí, nàng vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Bệ hạ như thế nào.
Nếu lát nữa, Bệ hạ mở miệng ra lại trách cứ, nàng nên làm gì bây giờ?
Suy nghĩ hỗn loạn đó vẫn luôn tuôn trào, cho đến khi nàng nhìn thấy bóng dáng kiên định kia.
Dưới bóng đêm mông lung và ánh nến từ bên trong, sau khi thấy người nọ đi về phía mình, mọi suy nghĩ của nàng đều lặng lẽ tan biến, trong lòng cũng không khỏi đau xót.
Nàng thật sự rất nhớ y.
Những ngày lạnh nhạt qua khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Dù lúc này Bệ hạ có trách, nàng cũng nhận.
Chỉ cần được nhìn thấy y là đủ rồi.