top of page

Chương 02

Chương 2: Công chúa nhỏ - Editor: Min

Phí Linh quay người lại liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa.
Hai tháng không gặp, sao thằng quỷ này đẹp trai vậy? Trong lòng cô nhịn không được chửi thầm.
“Lâu rồi không gặp. Công chúa nhỏ.”
Phí Linh mặc chiếc áo lông vũ hồng nhạt, bên trong là chiếc váy công chúa đáng yêu màu vàng nhạt, trên đôi giày nhỏ màu champagne có chiếc nơ bướm, hơn nữa cô cũng không cao, nhìn như một cô công chúa nhỏ vậy.
Phí Linh nghe vậy đắc ý hất cằm lên, vừa định mở miệng khen anh hai câu, ai ngờ Phó Tường lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, nói tiếp: “Cậu gầy, mặt còn nhỏ lại nữa. Xấu.”
“Cút đi. Cậu mới xấu ấy. Bổn tiểu thư đây đẹp từ trong xương tủy luôn rồi, có hiểu không hả, đồ trai thẳng!”
Phí Linh thở phì phì phản bác. Không cam lòng đưa tay lên xoa xoa hai chiếc má của mình. Một giây trước còn gọi cô là công chúa nhỏ, giây sau đã lộ nguyên hình rồi. Phó Tường chính là “trai siêu thẳng”.
Mặt cô vốn nhỏ, lúc cao trung vẫn còn nhiều thịt, bạn bè xung quanh khi không có gì làm thì đều nhéo mặt cô cho vui, lúc đó Phó Tường cũng nhéo không ít đâu. Lúc đại học không biết sao lại gầy đi, gương mặt có hai cục thịt nhỏ gầy lại thành mặt trái xoan, còn không to bằng bàn tay của Phó Tường nữa. Mỗi lần gặp đều sẽ bị người kia ghét bỏ. Dần dần, cô cũng tự ti hơn.
Phó Tường mừng rỡ thưởng thức biểu cảm “tức giận” đến xù lông của cô. Mỹ nữ đã gầy trơ xương rồi, bực thật, nhưng khuôn mặt nhỏ lúc bĩu môi vẫn tròn trịa, muốn nhéo quá.
Hỏi tiếp, “Bây giờ nặng bao nhiêu?”
“Đoán xem?”
Phí Linh thè lưỡi, nghiêng đầu làm mặt quỷ.
Đầu lưỡi của Phí Linh rất nhỏ, hồng hào mềm mại, Phó Tường nhìn đến mức cả người khô nóng. Thấy mặt cô đầy đắc ý, đột nhiên bỏ hành lý xuống, một tay để dưới nách cô, một tay đặt trên chân cô, hơi dùng sức bế ngang cô gái nhỏ lên.
Làm màu đo lường, nói, “45 kg.”
“Ê, ai cho cậu động tay động chân vậy. Thả tớ xuống mau.”
Phí Linh bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, ôm lấy cổ của Phó Tường theo bản năng. Lại nhận ra đang ở nơi công cộng, mặt lập tức đỏ lên, nhỏ giọng giãy giụa.
Phó Tường chỉ thấy người trong lòng như thể không có trọng lượng vậy, ôm một lát cũng không chịu buông cô ra, trêu ghẹo như thể không có gì: “Đừng quên câu nói của ba cậu. Không được 50 kg thì năm nay đừng nghĩ tới tiền mừng tuổi nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của Phí Linh đau khổ, rất có khí chất tuyên bố, “Chuyện đau lòng thì đừng nhắc tới nữa, tớ thà không có tiền tiêu vặt còn hơn là béo lên.”
“Đó không phải là béo lên. Cân nặng của cậu bây giờ không khỏe mạnh.”
Muốn biết Phó Tường hận nhất là cái gì không?
Là mấy tin tẩy não trên mạnh. Dám biến bánh bao thịt nhỏ của anh thành đống xương sườn. Con gái phải có da thịt thì mới đáng yêu, gầy như xương sườn thì có gì tốt đâu? Ôm cấn hết cả người.
Phó Tường thấy, trước đây cân nặng của Phí Linh rất khỏe mạnh, cỡ 50 mấy cân, cả người nhìn rất cân đối, trên mặt và mông toàn là thịt, bộ ngực nhỏ phình ra, rất đẹp luôn.
Nhưng lúc đại học tách nhau ra, Phí Linh liền giảm hơn 10 kg. Hai viên thịt nhỏ trên mặt không thấy nữa, cả người gầy hẳn lại. Mông và ngực cũng nhỏ lại luôn. Điều này khiến Phó Tường vô cùng đau đớn. Mỗi lần gặp đều sẽ đưa Phí Linh đi ăn một bữa lớn. Phí Linh không phải là không ăn uống điều độ, thậm chí còn ăn tốt hơn cả hồi cao trung, nhưng cân nặng vẫn không tăng lên được.
“Tớ khỏe thật mà. Cả năm nay chưa bệnh lần nào.” Phí Linh đắc ý nói.
Cô thật sự không cố ý giảm béo mà. Lúc vừa vào đại học, vì không hợp với khí hậu, hơn nửa tháng đầu tiên còn phải đi quân sự, thiếu chút nữa là chịu không nổi rồi. Đến khi huấn luyện quân sự xong, miễn cưỡng thích nghi với khí hậu một chút, cân nặng vậy mà cũng không tăng lên. Cũng may lúc ấy dáng người gầy đang là trend nên cô cũng không quan tâm nữa.
Đến tận tháng 10 khi gặp lại Phó Tường, anh bị bộ dạng của cô dọa sợ luôn. Kéo cô đến bệnh viện kiểm tra, còn lo lắng hỏi bác sĩ phải làm sao thì cô mới “béo” lại…. Trong lòng Phí Linh khi đó có chút không thoải mái.
Phó Tường thích nữ sinh có da thịt, sau này cô mới biết.
“Không được nói bậy. Đi thôi. Lên thuyền trước đã.”
Phó Tường rất tự nhiên kéo hành lý của Phi Linh đi về phía trước, còn Phí Linh nhảy nhót đi sau anh như cái đuôi nhỏ.
“Phòng đẹp thật đó.”
Phí Linh mở cửa ra liền vui vẻ nhào lên chiếc giường lớn mềm mại. Cả phòng toàn như thể người chơi hệ màu hồng nhạt thiếu nữ, bức rèm, ghế, đèn thủy tinh, gối, ga trải giường, thảm…..Màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại xen lẫn một chút màu trắng nhẹ nhàng, là màu mà Phí Linh thích nhất.
Sau khi Phó Tường kéo hành lý của hai người vào phòng thì đóng cửa lại. Lần này anh cố tình đặt phòng đôi. Trong phòng có hai chiếc giường song song cách nhau nửa mét.
“Ê. Có phải cậu yêu thầm bổn tiểu thư không hả. Vậy mà lại đặt phòng đôi.”
Phí Linh lăn hai vòng trên giường rồi mới từ từ mở miệng.
“Cho cậu một cơ hội để quyến rũ tớ.”
Tay Phó Tường đang sắp xếp hành lý, bình tĩnh như lúc thường đối đáp với cô.
Phí Linh giả trân ngại ngùng, che mặt, “Cậu không ‘sạch’ lắm.”
Phó Tường: “…”
Dù gì cũng ở chung một phòng, Phó Tường sợ mình nhịn không được sẽ bị lộ, bình tĩnh bẻ lái, “Muốn tớ xếp hành lý cho cậu không?”
Phí Linh xua xua tay, “Không cần, mắc cỡ lắm ó.”
Phó Tường: “…”
Thật ra Phí Linh cũng không để ý chuyện hai người ở chung một phòng. Dù sao bọn họ đều độc thân, cô và Phó Tường quen nhau lâu như vậy, lại là “bạn thân khác giới”, huống hồ bây giờ cô lại gầy, nếu có cởi hết đồ thì đoán chừng Phó Tường cũng sẽ không phản ứng gì đâu.

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page