top of page

Chương 03

Chương 3: Linh bảo bối - Editor: Eirlys

Từ bao giờ nó không sai mình nữa vậy nhỉ?
Phó Tường nhìn Phí Linh thuần thục lấy hành lý trong vali ra treo vào tủ quần áo, chớp mắt bị luồng suy nghĩ “cô ấy không cần mình nữa” chiếm lấy.
Mười sáu tuổi cậu quen Phí Linh, từ ngày đó đến giờ không hiểu vì sao cứ muốn chăm sóc cho cô nàng ngây ngô đó.
Phí Linh thực sự ngu hết chỗ nói. Lúc đó lớp bọn họ là lớp chuyên, trong lớp toàn các thành phần mũi nhọn, chỉ có mình Phí Linh lần nào thi cũng trượt, thậm chí lúc kém nhất điểm toán cũng chỉ thi được một con số*.
(*) Môn toán bên Trung lấy thang điểm 150.
Lúc ấy thành tích của anh không tệ, được phân ngồi cùng bàn với Phí Linh, từ đó gánh vác trách nhiệm giảng bài tập cho cô. Đầu óc Phí Linh như bị bò đá ấy. Còn nhớ lúc đó vì “cái đầu óc ngu si” của cô nàng đã không biết bao lần làm anh tức giận đến muốn đánh người, nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt to tròn ngập nước cùng khuôn mặt phúng phính thịt của Phí Linh thì ngay cả đốm lửa tàn cũng mất tăm.
Thực ra hồi cấp 3 Phí Linh vẫn chưa có cái tính “đại tiểu thư” với anh, thậm chí còn khá tôn trọng “người bạn thầy” này. Cô bị anh nhéo mặt rất đau cũng không tránh, ngoan ngoãn mở to đôi mắt vô tội nhìn Phó Tường. Lúc Phó Tường giảng bài thì cô cũng sẽ nghiêm túc nghe giảng, tuy là lần nào nghe xong cô cũng quên luôn.
Mà sự cố gắng không ngừng của Phó Tường cuối cùng cũng giúp thành tích của Phí Linh thay đổi chút ít. Ít ra cô cũng thi qua được môn.
Phó Tường nghĩ rằng, từ lúc mới gặp nhau, anh đã muốn che chở cho Phí Linh. Phó Tường luôn tự nhỉ, cái con bé ngu ngốc này mà không có mình thì làm sao sống được?
Kế hoạch ban đầu của Phí Linh là ở trên thuyền ngắm biển, hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại chơi, hưởng thụ cuộc sống trên biển. Ai ngờ vừa bỏ vali xuống, điện thoại ở nhà đã gọi tới.
Đầu tiên là ông già nhà cô ——
“Con được nghỉ chưa vậy, cục cưng của ba.”
“Ba hả? Con vẫn đang ở trường cơ.”
“Cục cưng, năm nay con dắt bạn trai về đi.”
“Bạn trai gì chứ? Không phải ba không biết con sắp tốt nghiệp đó chứ, nhiều áp lực lắm.”
“Con thì có áp lực gì? Tiền của ông đây còn chẳng phải cho con tiêu à.”
“Sao con lại không có áp lực được. Con là dựa vào bản lĩnh thực sự học đến đại học đây này.”
“Thi tổng mười môn thì con nợ tám môn, con còn dám nói áp lực với ba sao?”
“Thế thì sao chứ? Mấy chuyện đó toàn từ hồi năm nhất rồi, lúc đó là do con chưa nắm được cái nhịp học tập mà. Hơn nữa lúc lên năm hai con cũng thi qua môn rồi, ba, ba tin tưởng con gái ba một chút đi chứ! Với lại năm nay con không nợ môn, chắc chắn năm sau sẽ thuận lợi tốt nghiệp.”
“Tốt nghiệp hay không không quan trọng. Dì cả con hai ngày trước sang nhà mình nói trong thôn bọn họ có một tên nhóc không tồi. Khi nào con về thì đến làm quen.”
“Ôi ôi, không nói chuyện với ba nữa, con đang chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp, con cúp đây.”
Phí Linh quyết đoán ngắt điện thoại, năm tư còn chưa tốt nghiệp đã bị ông cha già sắp xếp đủ đường. Việc này truyền ra ngoài không chừng bị đám bạn cười thối mũi.
“Chú lại giục cậu tìm bạn trai à?” Phó Tường nãy giờ không lên tiếng, thấy cô cúp điện thoại mới mở miệng trêu chọc.
“Cậu nói ba tớ có phải không muốn nuôi tớ nữa đúng không, lúc nào cũng muốn gả tớ đi. Cậu biết không lúc nãy trong điện thoại ba tớ thế mà lại bảo tớ đi xem mắt, tớ còn chưa tốt nghiệp cơ mà.” Phí Linh nhịn không được kêu ca một hồi.
Giống gen Z thời nay, Phí Linh cực kì ghét xem mắt.
“Chú ấy chỉ đang quan tâm cậu thôi mà, không thì cậu tìm bạn trai thử xem.” Phó Tường khuyên nhủ.
“Không được, tớ không giỏi thân cận với người khác.” Phí Linh vội vàng lắc đầu.
“Không thử sao thì làm sao biết cậu không thể thân cận với người khác chứ?”
“Không phải tớ nói với cậu rồi à, hồi cấp 2 có một nam sinh muốn theo đuổi tớ, viết cả xấp giấy note cho tớ, tớ đưa cho ba, xong thì ba tìm đến trường. Sau đó nam sinh kia bị phê bình trước toàn trường, bây giờ có khi vẫn còn hận tớ đấy.” Phí Linh bất đắc dĩ nói.
Phí Linh không nhịn được đau lòng, “Thật đúng là. Lúc cấp 2 thì không cho người ta yêu đương, lên đại học chưa tốt nghiệp thì suốt ngày thúc giục, thúc giục, thúc giục. Tớ nghi ngờ ba tớ bị ai đánh tráo rồi.”
“Chuyện năm đó đâu phải do cậu. Trẻ con mới 11, 12 tuổi thi biết gì.” Phó Tường an ủi.
“Bây giờ tớ vẫn là trẻ con mà.” Phí Linh đúng lý hợp tình nói.
“Vậy được, Linh bảo bối, tối nay muốn ăn gì?” Phó Tường đúng lúc đổi đề tài, yêu chiều hỏi.
“Tớ muốn ăn tôm hùm khổng lồ, thịt nướng, lẩu, Teppanyaki* với cả nước ép xoài tươi…”
(*)Teppanyaki là phong cách ẩm thực Nhật Bản từ thời Thế chiến II, thường dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan, một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki, nghĩa là nướng, xào và chiên.
Phí Linh vừa đếm ngón tay vừa báo thực đơn, điện thoại lại đổ chuông.
“Dì cả tớ gọi, chắc cũng hối tớ tìm bạn trai chứ gì.”
Phí Linh nhìn tên danh bạ, bất đắc dĩ nhấc máy.
“Alo, dì cả ạ, dì có khỏe không? Khi nào được nghỉ cháu chắc chắn sẽ đến thăm dì, cháu còn mua quà biếu dì nữa đó.”
“Cục cưng của chúng ta lớn thật rồi. Dì nghe ba nói cháu chưa có bạn trai đúng không, ở chỗ dì có một cậu bé không tệ, rất xứng đôi với cháu. Thằng bé tốt nghiệp làm nghiên cứu sinh, có mười căn nhà, dáng vẻ cũng khá được, lại còn ngoan ngoãn, hiếu thảo…”
“Ôi dì, hình như có ai gõ cửa, chắc là cô giáo tới kiểm tra, cháu cúp trước đây. Khi nào được nghỉ dì cháu mình lại nói chuyện tiếp nha.”
Phí Linh nói xong dứt khoát ngắt điện thoại.
Phó Tường bên cạnh đang giương môi cười, thấy cô cúp điện thoại cuối cùng cũng cười thành tiếng.
“Này, cậu còn cười được hả, đúng là không có nhân tính, tớ đáng thương thế cơ mà.” Phí Linh tức giận chỉ trích.
“Được, được, được, tớ không cười. Dù sao cậu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ có thể cúp điện thoại, về nhà thì sao?” Phó Tường gãi đúng chỗ ngứa.
Phí Linh nghe vậy ảo não, sống không còn gì luyến tiếc ngã xuống giường, “Phó Tường, cậu dẫn tớ trốn đi đi, tớ không dám về nữa.”
“Vậy được, tớ đưa cậu đi du ngoạn Thổ Nhĩ Kỳ.” Phó Tường thuận miệng đáp lại.
“Sao nghe có mùi lừa đảo vậy? Cậu suy nghĩ nghiêm túc dùm tớ cái đi. Năm nay tớ thực sự không dám về nhà, năm ngoái suýt nữa tớ còn bị ba lừa đi xem mắt.” Phí Linh đáng thương vô ngần nói.
Phó Tường trong lòng thấy buồn cười, ngoài mặt vẫn trêu chọc cô, chậm rãi mở miệng, “Thực ra biện pháp thì cũng có, nhưng mà…”
“Cậu có phải anh em tốt của tớ không vậy, lúc này rồi mà còn phá hỏng khẩu vị của tớ, biện pháp gì?”
“Cậu tìm bạn trai là được mà.”
“Nói như cậu ai chả nói được, tớ mà tìm được thì còn ngồi đây ôm đầu à.”
“Không nhất thiết là bạn trai thật, cậu có thể tìm một người giả làm bạn trai, đưa về gặp mặt người lớn thì không phải xong hết à.”
“Diệu kế!”
Phí Linh nháy mắt lấy lại tinh thần, sau đó lại ảo não, “Tớ biết tìm ở đâu chứ. Ai mà muốn Tết nhất còn đến nhà tớ giả làm bạn trai.”
“Khụ khụ…”
Phó Tường bên cạnh làm bộ làm tịch hắng giọng một cái.
***
—— mẩu chuyện này viết cốt truyện trước, thịt ở sau nha, các thiên sứ đừng bỏ mị, tầm 10 chương sau sẽ có thịt đó nhó!!
+++ Hihi, bạn tác giả ngokngek thích nói chuyện yêu đương thuần khiết trước rồi lăn giường sau.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page