top of page

Chương 04

Chương 4: Phí Corgi (Phí Linh + bé chó Corgi) - Editor: Min

“Phó Tường, cậu tới nhà mình ăn tết đi. Tớ nói ba tớ cho một bao lì xì lớn luôn.”
Phí Linh lập tức phản ứng lại, bám chân anh lấy lòng như một bé cún.
“Thật ra chuyện này thì tớ có thể cố cân nhắc một chút.” Phó Tường ra vẻ khó xử, nói.
“Cậu còn cân nhắc gì nữa chưa. Quan hệ giữa tụi mình tốt như vậy, giả làm bạn trai của tớ một chút thì có sao.” Phó Linh thấy anh vậy mà còn làm bộ làm tịch, lập tức xù lông.
“Tới nhà cậu cũng được. Nhưng mà, cậu phải đồng ý một điều kiện của tớ.”
“Điều kiện gì?”
“Tớ về nhà cậu cùng cậu, sau đó, cậu về nhà tớ với tớ.”
“Hả?”
Phí Linh đơ ra nửa ngày mới chợt nhận ra: “Đúng là cậu cũng bị hối cưới mà ha! Là giang hồ bôn ba khắp nơi, sao không nói sớm. Không phải chứ, tớ nói cậu đó, qua nhiều năm vậy rồi, cậu cũng nên tìm bạn gái mới đi, si tình quá không tốt đâu. Bạn gái cũ của cậu không phải đã có bạn trai mới từ lâu rồi sao, cậu có nhớ thương người ta cỡ nào cũng vô dụng thôi.”
Phó Tường nghe hai bên huyệt thái dương nhảy dựng lên, cố tình không giải thích gì cả. Chỉ không mặn không nhạt nói, “Tớ không còn nhớ cô ấy nữa rồi.”
“Đừng có mạnh miệng với tớ.” Phí Linh xua xua tay, vẻ mặt “tớ hiểu hết mà”.
Phó Tường tức giận đến mức đau cả răng.
Sau khi giải quyết “chuyện quan trọng của đời người” xong, Phí Linh thấy đầu óc được khai sáng, ăn uống cũng ngon miệng hơn.
Du thuyền cung cấp vô số những món ăn ngon. Phí Linh sau khi nhìn một hồi thì hoa cả mắt, còn Phó Tưởng đã nhắm trước món teppanyaki* từ lâu, đã ngon lại còn thú vị.
(*) Teppanyaki là phong cách ẩm thực từ thời Thế chiến II, thường dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan, một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki, nghĩa là nướng, xào và chiên.
Ăn cơm chiều xong, mặt trời vẫn chưa xuống núi, bọn họ quyết định đi tản bộ trên boong tàu, đúng lúc thấy được mặt trời lặn xuống biển.
“Phó Tường, chụp ảnh cho tớ nhanh đi. Nhớ chụp sao cho chân tớ dài hơn nha.”
Phí Linh hưng phấn tạo dáng trên boong tàu.
Phó Tường cầm chiếc máy ảnh DSLR đi phía sau cô, chụp được rất nhiều ảnh, nghe yêu cầu của Phí Linh, quen miệng trả lời: “Chân ngắn cũng tốt mà. Corgi đáng yêu lắm đó. Đúng không, Phí Corgi?”
“Phó Tường, cậu còn dám gọi tớ là Corgi nữa là tớ cắn cậu luôn đó.” Phí Linh bất mãn nói.
Dù cô không cao lắm, nhưng tỉ lệ cơ thể rất đẹp, đôi chân thẳng dài. Bị Phó Tường xạo quần nói thành ngắn như chân Corgi, có phải chị Dậu đâu mà chịu được?
“Rồi rồi rồi, Linh bảo bối chân dài, tạo pose khác đi.” Phó Tường nói an ủi.
Trong lòng lại cực kỳ mong chờ ——【Muốn cậu cắn còn không được nữa đó chứ, đại tiểu thư của tớ 】
Chụp ảnh trên boong tàu một lát thì nghe tiếng nhạc quen thuộc vang lên, các bác gái sau khi ăn bắt đầu hoạt động.
“Múa nhạc quảng trường trên biển, các bác gái đúng là nghị lực.”
Phí Linh le lưỡi, kéo Phó Tường về phòng.
“Thả tim đi nào.”
Phí Linh ngồi xếp bằng trên giường, chọn vài bức ảnh mình hài lòng nhất rồi phát lên vòng bạn bè, lấy chân đạp Phó Tường ở một bên, thúc giục.
“Cậu chặn ba cậu chưa?” Phó Tường nhắc nhở.
“Quên mất tiêu!”
Phí Linh la lên, vội vàng xóa trạng thái mới nhất, nhưng thôi rồi Lượm ơi.
“Cậu nói thử coi, tớ lừa ba còn ở trong thành phố thì ông ấy có tin không?” Phí Linh nhìn điện thoại rung lên, cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
“Nghe máy đi. Nói cậu đi chơi với bạn trai.”
“Thông minh lắm.”
Phí Linh thở phào nhẹ nhõm như vừa được mẹ Maria cứu rỗi, tâm trạng lúc nãy còn mây đen giăng lối, bây giờ đã sáng sủa hơn, không hề sợ hãi nghe máy.
“Con gái này, ba dặn con bao nhiều lần rồi, du thuyền không an toàn đâu. Sao con không nghe lời vậy. Con lớn rồi ha, ba cũng không nói được con nữa…”
“ y da. Ba đừng giận mà. Lần này không phải con đi chơi một mình đâu. Con đi với bạn trai mà.”
Phí Linh để điện thoại ra xa, thật sự không muốn nghe mấy lời càm ràm lặp đi lặp lại đó chút nào, trực tiếp mở miệng nói.
“Bạn trai? Con gái à, con có bạn trai khi nào vậy? Đây là chuyện tốt, lúc trước gọi điện sao không nói. Cậu ấy đang làm nghề gì, quen bao lâu rồi, người ở đâu vậy…”
“Được rồi. Được rồi. Mấy ngày nữa con dẫn anh ấy về cho mà. Đến lúc đó thì ngài hỏi lại nhá. Con không nói chuyện với ba nữa, thuyền sắp đi rồi, mấy ngày này không gọi điện tới được đâu. Ngài cứ yên tâm, con mua bảo hiểm rồi.”
“Con nhóc này…”
Ba Phí bên kia lại muốn lải nhải, Phí Linh quyết đoán cúp điện thoại, tắt nguồn điện thoại luôn.
“Đồng bào nghe rõ chưa. Lúc về chắc ba tớ có 1001 câu hỏi đang chờ cậu đó.”
“Xem ra cần luyện tập lấy khẩu cung một chút.” Phó Tường chống cằm, nghiêm túc tự hỏi.
“Cứ nói bọn mình gặp nhau lúc đi du lịch, vừa gặp đã yêu là được.” Phí Linh nói đơn giản, mau lẹ.
“Có phải ba cậu không biết tớ đâu.”
“Sao ba tớ lại quen cậu chớ?”
“Năm nhất cấp ba, tớ và ba cậu có chào hỏi nhau.”
“Sao tớ không nhớ gì hết trơn?” Phí Linh kinh hãi.
“Khi đó không biết cậu đang trốn ở đâu, tớ giúp ba cậu đi tìm. Quen luôn đó.”
“Chẳng trách…”
Phí Linh nhịn không được lẩm bẩm. Trước đây ba cô không biết cố ý hay vô tình hỏi cô còn liên lạc với bạn học hồi cấp ba không, có một thằng nhóc không tồi gì gì đó, cô cũng không để ý, chắc không phải là Phó Tường chứ?
“Khi đó cậu trốn chỗ nào vậy? Tìm nguyên một vòng cũng không tìm thấy.” Phó Tường nhớ lúc trước phụ huynh vây quanh sân trường, tìm nguyên một vòng cũng không thấy Phí Linh, đúng là không hiểu nổi.
“Tiệm net trước cổng trường.”
Phó Tường: “…”
“Không phải lúc đó tớ sợ bị ba đánh hả? Cũng không phải cậu không biết, lúc ấy tớ đứng nhất từ dưới lên trong lớp, ba tớ lại còn sĩ diện. Nếu lúc đó tớ xuất hiện trước mặt ông ấy, chắc chắn ổng sẽ đánh tớ lên bờ xuống ruộng luôn.” Phí Linh ngượng ngùng giải thích.
Nhà của Phí Linh khi cô học năm hai trung học thì bị di dời, ba cô vốn là chủ nhà trọ, nhưng phòng trong nhà có hơi cũ kỹ, một năm cũng không thu được nhiều tiền lắm, có điều so với những gia đình khác thì cũng giàu có hơn tẹo. Vậy nên từ nhỏ Phí Linh không lo chuyện ăn mặc, nhưng cô không có thói xấu phung phí tiền của. Sau khi bị di dời, Phí gia lập tức trở thành nhà giàu mới nổi.
Trước đây, tính tình của ba Phí Linh không được tốt lắm, lúc Phí Linh còn nhỏ bị chửi không ít, khi Phí Linh học tiểu học, mẹ cô chịu không nổi nên bỏ nhà đi, để Phí Linh ở lại với ba. Sau khi vợ bỏ chạy, ba Phí Linh cũng tỉnh ngộ, bắt đầu đối xử tốt với Phí Linh, một lòng muốn nuôi con gái thành tài, hy vọng vợ có thể hồi tâm chuyển ý.
Tiếc là trời sinh Phí Linh không phải người có thiên phú về học tập. Thi cấp ba rớt, ba Phí Linh đút lót cho trường 5 vạn, nhét Phí Linh vào lớp chuyên. Sau đó thì đương nhiên mỗi lần thi cử, Phí Linh đều đứng đầu từ dưới đếm lên.
Nhưng vì gặp được Phó Tường, dù gì Phí Linh cũng học được vài thứ. Nhưng não của cô thật sự không đủ dùng để thi đại học. Cũng may năm cô thi mở rộng tiêu chuyển tuyển sinh, Phí Linh còn phát huy tốt hơn người thường, miễn cưỡng thi đậu vào trường đại học công lập chính quy bình thường.
Ba Phí Linh cũng thấy con gái không có thiên phú trong việc học, còn nghĩ rằng thi đậu đại học là ngon rồi, kết quả mới học kỳ đầu tiên mà Phí Linh đã bị mời phụ huynh. Nguyên nhân là Phí Linh học 10 môn mà đã cúp 8 môn, hai môn còn lại là tự học trong sách.
Ba Phí tuyệt vọng.
Nhưng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất, không chừng là vấn đề về gen. Sau khi ba Phí nghĩ thông cũng không ép con gái làm việc nó không muốn nữa, dù gì vợ cũng bị mình ép đến mức bỏ đi rồi, không thể làm con gái không vui được.
Sau khi “thông não” ba Phí đã thay đổi mục tiêu. Nếu Phí Linh không thích học, chắc tương lai cũng không tìm được công việc gì tốt, vậy cứ gả chồng là được.
Vì thế lúc Phí Linh đại học năm hai đã bị nhà hối cưới.
Tiêu chuẩn kén rể của ba Phí chỉ có một, phải là người biết chăm sóc.
Có tiền hay không không quan trọng. Dù sao ông cũng không có gì ngoài điều kiện, nuôi con gái nổi mà. Sau khi di dời, không chỉ có số tiền bồi thường kếch xù mà còn được phát vài căn nhà, chỉ dựa vào tiền cho thuê cũng đủ cho Phí Linh tiêu xài mấy đời.

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page