


Chương 05
Chương 5: Hai lạng thịt - Editor: Eirlys
Phí Linh đùa cợt, “Nếu ba tớ biết cậu thì bảo bọn mình vô tình gặp nhau, lại đều chưa có người yêu nên bù đắp cho nhau.”
Phó Tường: “…”
“Tớ đùa thôi, tớ không giỏi thêu dệt chuyện, cậu làm đi, tớ sẽ phối hợp với cậu.” Phí Linh lè lưỡi. Cô vốn không thích động não, lúc ở cạnh Phó Tường càng không phải động não. Dù sao thì Phó Tường cũng sẽ giải quyết hết mọi vấn đề cho cô.
“Thôi như này đi. Cậu nói với chú mấy năm nay cậu độc thân là do yêu thầm tớ từ hồi cấp 3, mà tớ cũng thích cậu, nhưng hai chúng ta không ai dám thổ lộ nên đã bỏ lỡ nhau. Sau này liên lạc lại thì từ từ phát hiện ra tâm ý của đối phương nên ở bên nhau.”
“Nghe cảm động quá. Nhưng mà Phó Tường này, cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, tớ mà thèm yêu thầm cậu chắc.” Phí Linh thấy mình bị chiếm tiện nghi, hơi bất mãn nói.
“Không phải trong chuyện cũng nhắc tới tớ thích cậu à? Được một nam sinh ưu tú như tớ thích, vinh hạnh cho cậu quá đi chứ.” Phó Tường tự luyến nói.
“Hừ, vinh hạnh cái con khỉ. Cái loại si tình như cậu chắc cả đời chỉ thích được một người thôi.” Ngữ khí Phí Linh không hiểu sao có hơi chua.
“Ủa, cậu hiểu lầm cái gì rồi thì phải? Tớ nói đó là chuyện đã qua rồi, hơn nữa tớ với cô ấy cũng quen nhau có một tuần chứ mấy.” Phó Tường thấy mình cần phải nói cho rõ.
Phí Linh cho rằng anh si tình đúng là không tệ, nhưng bị hiểu là si tình với người khác thì lại không ổn.
“Quen nhau có một tuần mà cậu cũng có thể nhớ nhung cả đời, còn không phải là si tình thì là gì? Thôi được rồi, cứ theo ý cậu đi, đến lúc đó cậu chịu trách nhiệm đối phó ông già nhà tớ đó.” Phí Linh không muốn nói chuyện này nữa, kết thúc đề tài.
Phó Tường thở dài.
Hồi năm ba lúc anh có bạn gái, Phí Linh không chủ động liên lạc cho anh nữa, chỉ bảo anh phải đối xử tốt với cô ấy. thậm chí lần nào anh chủ động nhắn tin cũng sẽ bị đối phương ném một đống advertorial* như “Kĩ năng hẹn hò” hay “Nơi các cặp đôi nên đến”, sau đó lại lấy cớ offline.
(*) Advertorial (viết tắt của cụm từ Advertisment và Editorial) có nghĩa là một bài quảng cáo sẽ được viết dưới dạng một bài báo. Có thể hiểu một cách đơn giản đó là các bạn sẽ đi thuê hoặc mua một bài báo của một đơn vị nào đó như (kenh14.vn, zing.vn, 24h.com.vn…) để viết về doanh nghiệp hoặc bản thân bạn với mục đích PR.
Phó Tường biết mình dùng sai phương pháp rồi, chưa đến một tuần đã chia tay với cô “bạn gái” này. Phí Linh sau khi biết được lại dùng đủ loại súp gà* an ủi anh đau khổ vì bị thất tình. Chuyện đó chắc phải tầm ba tháng mới yên. Phí Linh lại từ từ khôi phục quan hệ “bạn thân” với anh, chỉ là không làm phiền anh mấy chuyện cá nhân nữa.
(*) Súp gà cho tâm hồn (Chicken Soup for the Soul): Một loại sách truyền động lực. Khi đặt tên cho cuốn sách, tác giả nhớ đến món súp gà và những lời bà nói, rằng súp gà có thể cứu chữa được tất cả. Cuốn sách cũng có ý nghĩa tương tự nhưng thay vì cứu chữa cơ thể thì nó sẽ chữa lành linh hồn.
“Được, không nói chuyện quá khứ nữa, đi xem phim đi.”
Phí Linh nói xong bò lên giường, bắt đầu dốc sức chứng minh ước nguyện ban đầu của mình —— ở trên biển đánh một giấc.
Bên phải là một túi đồ ăn vặt đầy ắp, bên trái là đồ uống, trước mặt là TV, sau lưng dựa một cái đệm rất lớn, Phí Linh thoải mái dựa vào đệm vừa ăn vặt vừa xem TV, nhìn thảnh thơi vô cùng.
“Không phải là nói đang chuẩn bị luận văn sao.” Phó Tường lắc đầu trêu ghẹo.
“Luận văn tốt nghiệp mà cũng nói*, để năm sau rồi tính. Đến đây xem TV chung đi.” Phí Linh ném cho anh một gói đồ ăn, tự mình bóc một gói, “rộp rộp” không ngừng.
(*) Ở đây tác giả dùng từ “thần mã” đồng âm với “mây trôi”, có nghĩa là không đáng để tâm.
Phí Linh rất “tốt bụng”. Nếu không phải người sớm chiều ở chung với cô thì chắc chắn không thể biết cái cơ thể nhỏ nhắn đó mà lại ăn nhiều như vậy. Rõ ràng vừa ăn cơm tối xong, bây giờ còn ăn vặt không ngừng được.
“Linh bảo bối, cậu có muốn làm mukbang không?”
“Sao tớ nghe như cậu đang bẫy tớ vậy?”
“Tớ chỉ đang khen dáng ăn của cậu không tệ thôi.”
“Ồ vậy hả, thưởng cho cậu.”
Phí Linh bóc một viên kẹo mềm, bóp ra nhét vào miệng Phó Tường. Phó Tường nhai xong nhịn không được nhớ lại cảm giác ngón tay thiếu nữ vừa cọ qua lưỡi mình —— ngọt thật.
“Muốn tắm với tớ không?”
Phó Tường cầm áo ngủ nhìn chằm chằm Phí Linh đang dán mắt vào màn hình mời mọc.
“Không được đâu, tớ sợ cậu tự ti, bên dưới tớ to hơn cậu nhiều.” Phí Linh nghiêm túc giải thích. Cô mặc một cái váy hai dây màu đen, trước ngực có mấy nếp gấp mờ mờ, vừa hay có thể che đi “cup A”.
“Từ bao giờ phía dưới cậu nhiều thêm hai lạng thịt vậy? Để tớ xem nào.” Phó Tường nhướng mày ném quần áo ngủ lên giường mình, bò sang giường Phí Linh trêu cô.
“Không cho cậu xem.” Phí Linh vội lấy chăn che kín phía dưới của mình, vẻ mặt phòng bị.
“Anh em với nhau sao còn nhỏ mọn vậy, móc ra cho tớ tự ti xem nào.”
Khó khăn lắm mới bắt được cơ hội ăn đậu hũ, tất nhiên Phó Tường sẽ không buông tha cho cô. Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Phí Linh, tay còn lại cù trên eo cô.
Da Phí Linh vốn dĩ rất trắng, chiếc váy lại càng tôn lên màu da trắng sữa của cô. Phó Tường nắm lấy cánh tay trắng mềm, tinh tế kia không nhịn được cắn một cái.
Từ rất lâu rồi anh đã muốn cắn Phí Linh.
“A ha ha… cậu chơi ăn gian.”
Phí Linh không chịu được nhột, rất nhanh đã phải chịu đầu hàng, từ lúc nào đã từ ngồi thành nằm, khóe mắt vì cười nhiều quá mà rưng rưng nước mắt. Tay cô chỉ lo đẩy cái tay bên eo mình ra, không ý thức được phong cảnh trước ngực lộ ra một nửa cùng cặp đùi non mềm, quyến rũ không phòng bị dạng ra.
“Này người anh em, đừng có ngại.”
Ánh mắt Phó Tường ngày càng tối, chỉ thấy dưới bụng ngày càng nóng, thanh âm hơi khàn.
Phí Linh cười đến hoa tươi thất sắc, không để ý váy mình đã bị kéo đến bụng, cũng không nghe thấy giọng Phó Tường có gì đó không đúng.
“Tớ sai rồi mà, sao mà tớ to hơn cậu được. A ha ha… Đừng đùa nữa mà, anh Phó yêu dấu, anh Tường yêu quý, anh tha cho em đi.”
Phí Linh rất nhanh đã không chịu nổi cúi đầu xin tha. Hai chân giãy đạp muốn đẩy người bên trên xuống. trong lúc giằng co hai người tiếp xúc càng gần gũi. Lúc đầu Phó Tường chỉ hơi đè trên người Phí Linh, hai chân quỳ bên cạnh cô, nhưng vì Phí Linh giãy giụa quá mà nửa người dưới hai người vô thức dán vào nhau từ bao giờ.
Sau đó Phó Tường không phản ứng kịp, lễ phép chào* một tiếng.
(*) Anh nhà chào cờ đó mà :>
***
—— chương này viết hơi cười ỉa xíu.
—— bạn tác giả ngokngek rất thích đặt biệt danh cho nhau nếu mà thân thiết, đặc biệt là giữa người yêu với nhau, gọi là “bạn nhỏ”, “bé ngoan” hay “bảo bối” gì đó cảm giác thiệc là iu chìu quớ đi.
—— các tiểu thiên sứ nhớ vote cho ta để có động lực nhó.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง