


Chương 08
Chương 8: Phí Tiểu Linh - Editor: Min
Ở trên thuyền ba ngày hai đêm, Phí Linh định đi dạo ở chỗ khác, ba Phí một ngày gọi mười mấy cuộc điện thoại hối về, đành phải đưa Phó Tường về nhà vậy.
Phí Linh sợ bị một nùi người thân vây quanh, cho nên cố ý báo trễ thời gian về nhà một chút. Không ngờ mới sáng sớm ba Phí đã đến sân bay để đón rồi. Cũng may lần này không đem theo một đống người thân đứng chờ ở sân bay, nếu không đã bị vây kín rồi.
“Con gái!” Ba Phí mặc một bộ vest màu xám cao cấp, mang đôi giày da đen, mang một chiếc kính râm rất dân chơi, trên tay cố tình cầm một hộp quà lớn màu hồng nhạt.
Phí Linh vừa ra sân bay đã thấy người ba không đáng tin nhà mình, nhịn không được lải nhải: “Không phải đã nói với ba, con tự lái xe về được rồi sao. Ba cũng đâu có trẻ gì, không thể mặc nhiều đồ hơn được hả. Có tuổi rồi, học gì không học lại học ‘thời trang phang thời tiết’...”
“Ba biết con sẽ tới sớm mà. Ba ở nhà cũng không có gì làm, sao hả, có bồ bỏ ba đúng không?” Ba Phí nói, liếc nhìn Phó Tường bên cạnh Phí Linh.
“Con chào chú ạ. Con là Phó Tường. Không biết chú còn nhớ con không, trước đây con là bạn học cấp ba của Tiểu Linh đó ạ. Hiện tại là bạn trai của Tiểu Linh.” Phó Tường chủ động mở miệng tự giới thiệu.
Ba Phí vừa lòng gật gật đầu.
“Được rồi. Lên xe trước đi.” Phí Linh ném cặp sách cho ba Phí rồi rất tự nhiên nhận hộp quà. Phó Tường im lặng kéo hai chiếc hành lý theo ở phía sau.
“Tiểu Linh về rồi. Sao lại gầy vậy hả. Ở trường học không ăn được gì đúng không.”
“Tuổi còn trẻ thì tuyệt đối không cần giảm béo. Không tốt cho cơ thể đâu.”
“Sang năm là phải tốt nghiệp rồi ha. Tìm được việc tốt chưa? Trường có phân bố không?”
“...”
Phí Linh vừa vào cửa đã bị 7 người cô tám dì cả tùm lum vây quanh. Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết đây là tin tức mà ba cô bán đứng ra rồi. Phó Tường đứng một bên dù buồn cười nhưng phải nhịn.
Phí Linh kịp thời lôi Phó Tường ra làm bia đỡ đạn, “Dì cả, cô ba, chú….Đây là bạn trai của con, Phó Tường.”
“Thằng nhóc này lớn lên không tệ nha. Người ở đâu vậy con?”
“Ở đây luôn ạ. Con là bạn học của Tiểu Linh.” Phó Tường ngoan ngoãn trả lời.
“Ừ bạn học thì tốt. Hiểu từ gốc đến ngọn.”
“…”
Hành lý còn chưa xếp được đã bị chặn ở cửa hỏi tùm lum vấn đề trên trời dưới đất, trên mặt Phí Linh thì cười hì hì, trong lòng thì đ* m*, ngắt lời, “Mọi người ngồi xuống trước đi, con đi thay đồ chút ạ.”
“Thưa chú, thưa dì, con đi cất hành lý đã ạ.”
Phó Tường lễ phép gật đầu, đi theo Phí Linh vào phòng.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng Phí Linh. Dù hai người đã là bruh bruh nhiều năm nhưng vẫn chưa bao giờ tới thăm nhà nhau lần nào.
Phòng Phí Linh rất lớn, có phòng tắm riêng. Tổng thể được trang hoàng vừa ấm áp vừa sạch sẽ, có thể thấy được có người đến quét dọn thường xuyên. Chiếc giường đôi lớn, giấy dán tường và những phụ kiện trên giường, đến chiếc thảm đều là màu hồng phấn nhàn nhạt. Đối diện với chiếc giường lớn kia, trong góc tường là một loạt những con thú bông, còn ở chiếc tường hướng ra cửa sổ là tủ quần áo và kệ sách, trước giường có một chiếc bàn học. Trong một góc ở bệ cửa sổ còn có mấy chục hộp quà, đều được đóng gói màu trắng.
Sau khi Phí Linh cởi giày bước vào nhà thì tùy tay để hộp quà vừa lấy được chồng ở góc tường.
Phó Tường nhìn một đống hộp quà màu hồng nhạt trong góc, lòng cũng có đoán ra được gì đó, thử mở miệng, “Chú đưa quà sao không mở ra xem.”
“Có cơ hội đã.” Phí Linh thật thật giả giả trả lời.
Phó Tường thấy vậy, biết cô có bí mật của mình, cũng không hỏi nữa.
“Xém nữa quên hỏi rồi, nhà cậu chắc không có nhiều người thân vậy đâu ha?” Chị Linh nhà ta sau khi lên thuyền giặc mới nhận ra, hỏi.
“Yên tâm, chỉ là ăn một bữa cơm với ba mẹ tớ thôi. Người thân nhà cậu rất nhiệt tình đó.”
“Đương nhiên luôn. Ba của tớ có tiền như vậy, không nhiệt tình mà được à?” Phí Linh như đùa, nói xong thì cười tự giễu một tiếng, “Chờ lát nữa ăn cơm rồi hãy ra ngoài nha.”
“Mệt à? Tới đây, anh trai ôm em ngủ.”
Phó Tường nhận ra rõ ràng tâm trạng của Phí Linh đang suy sút, rất tự nhiên ôm người ta rồi cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn.
“Dê xồm vừa thôi.” Phí Linh dù ngoài miệng nói vậy nhưng không đẩy người ta ra thật. Có lẽ là thật sự quá mệt nên nói xong liền nhắm hai mắt lại. Chỉ sau chốc lát đã ngủ rồi.
Phó Tường đứng dậy, ôm người ta nằm lại đàng hoàng rồi đắp chăn. Nhẹ giọng nói, “Phí Tiểu Linh. Tớ chờ cậu.”