top of page

Chương 09

Chương 9: Bạn tốt - Editor: Eirlys

Mới chớp mắt một chút đã đến thời gian ăn trưa, họ hàng trong nhà tới càng đông. Cũng may nhà Phí Linh rất lớn, trong phòng khách hơn hai mươi người ngồi cũng không thấy quá chật chội.
Phí Linh kéo Phó Tường đi chào hỏi từng người, đám trưởng bối người lời qua tiếng lại trò chuyện.
Cậu cả nói “Hồi con mới đầy tháng cậu có ôm con rồi đó, nhóc con à”, cậu hai thì nói “Em cũng từng thay tã cho con bé đó”, cô ba lại nói “Hồi còn bé con thích cô nhất đó.”

Mồm năm miệng mười huyên náo trên bàn ăn mất hơn hai tiếng. Có người muốn dụ Phó Tường uống rượu. Trên đời này Phí Linh ghét nhất là rượu, ngoài cười nhưng trong không cười đẩy đẩy Phó Tường. Ăn xong rồi thì lại nói chuyện nhạt nhẽo một hồi, Phí Linh chỉ hận không thể đeo tai nghe.
“Cục cưng mệt rồi thì lên nhà nghỉ ngơi đi.”
Ba Phí thấy Phí Linh không kiên nhẫn, đột nhiên mở miệng. Có tiền thì lớn nhất, ba Phí vừa mở miệng thì đám họ hàng cũng không dám cãi lại nữa. Phí Linh gật đầu rồi kéo Phó Tường về phòng.
Trong phòng, hai người ăn ý im lặng, không khí có đôi chút nặng nề.
“Hối hận rồi à?” Phí Linh giả vờ như không có chuyện gì lên tiếng.
Phó Tường lắc đầu, nghiêm túc nói, “Cậu không thích bọn họ.”
“Không thích thì sao, đều là họ hàng cả.” Phí Linh không quan tâm nói, “Có hối hận cũng muộn rồi, mai cậu còn phải đi cùng tớ đến thăm bà ngoại nữa đấy.”
Phó Tường cảm thấy mình thật thất bại.
Anh tự cho rằng mình là người hiểu Phí Linh nhất. Anh hiểu cảm xúc của Phí Linh, biết sở thích của cô, lại chẳng hiểu gì về gia đình cô, không hiểu được tiếng lòng của cô gái nhìn như không tim không phổi này.
Cô thật sự không tim không phổi, thật sự hạnh phúc sao?
Phó Tường nghiêm túc hỏi, “Linh bảo bối, tớ có phải bạn tốt nhất của cậu không?”
Phí Linh không cần nghĩ ngợi, nói, “Đương nhiên.”
Giọng Phó Tường dịu xuống, như đang dụ cô mở miệng, “Thế thì nói cho tớ biết, vì sao cậu không mở quà của chú ra vậy?”
Phí Linh ngẩn ra.
Mấy năm nay cô không còn hận ba Phí nữa, nếu không thì sẽ không im lặng để ba Phí nuôi lớn, cô chỉ đang nhớ mẹ thôi, không biết mẹ ở ngoài sống như thế nào. Khi lên đại học, năm nào được nghỉ ba Phí cũng sẽ tặng cô một cái túi, là sản phẩm mới của nhãn hiệu mẹ thích nhất. Chắc có lẽ là xuất phát từ tâm lý an ủi, ba Phí cảm thấy một ngày nào đó có thể tặng mấy thứ này cho vợ.
“Thực ra mấy cái túi đó, người mà ba tớ thực sự muốn đưa là mẹ tớ.”
“Vẫn chưa có tin tức của dì sao?” Lúc trước Phó Tường ở trường có nghe qua chuyện ba mẹ Phí Linh ly hôn, cũng biết mẹ Phí Linh rời nhà đã lâu, chưa về bao giờ.
Phí Linh lắc đầu, “Trước khi mẹ đi có nói với tớ, bà chắc là cả đời này sẽ không về nữa.”
“Chú với dì…”
“Lúc trẻ ba tớ đã từng bạo lực gia đình nên mẹ tớ mới đề nghị ly hôn.” Đã mấy năm không nhắc tới chuyện cũ, Phí Linh cho rằng mình suýt quên luôn rồi. Nhưng mới kể khúc đầu thôi mà những ký ức đau khổ đó đã ùa về như sóng vỗ.
Phó Tường thấy mắt Phí Linh đỏ lên, biết trong lòng cô có chuyện khó nói, đau lòng bế cô lên giường, ôm cô vào lòng, dịu dàng dẫn dụ, “Linh bảo bối, nói đi, tớ muốn nghe.”
Có một vài ký ức khắc sâu đến tận xương tủy.
Kể cả chúng ta không muốn nhớ lại, thậm chí muốn quên đi, nhưng chúng đã sớm ăn sâu vào tận tim, cả đời cũng không quên được.
Cách đây hơn mười năm, ấn tượng về mẹ của Phí Linh vẫn dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng đó.
Mẹ Phí Linh thực sự rất đẹp, là mỹ nữ chân dài, da trắng điển hình. Nghe nói người theo đuổi mẹ năm đó có thể xếp thành hàng, đáng tiếc trời xui đất khiến thế nào mà lại nhìn trúng ông già nhà Phí Linh.
Ba Phí lúc trẻ là một người trọng sĩ diện. Chuyện không biết xấu hổ duy nhất mà năm đó ba làm chắc là chở mẹ đến dưới nhà họ Phí, cầm hoa, bật loa lớn thổ lộ. Sau đó bọn họ yêu nhau, kết hôn, đến năm thứ hai thì có Phí Linh.
Hồi mới cưới ba Phí vẫn chưa phải là tên vũ phu, lại có nhà có xe. Mỗi năm riêng tiền cho thuê nhà thu vào cũng đến một trăm ngàn tệ, vào thời điểm mà thu nhập mỗi hộ gia đình chỉ khoảng mười nghìn tệ một năm đã không phải số nhỏ. Nhưng đám người theo đuổi mẹ Phí không có tiền thì cũng có tài, dần dần khiến ba Phí tự ti. Ông cầm tiền đi đầu tư, xây dựng sự nghiệp, kết quả lỗ sạch vốn, chỉ có thể trở về thu tiền trọ. Mẹ Phí không phải là một người ham tiền bạc, một nhà ba người ở bên nhau là đã cảm thấy mỹ mãn. Ba Phí gây dựng sự nghiệp thất bại, thiếu nợ người ta, mẹ Phí cái gì cũng không nói, ra ngoài tìm việc nuôi gia đình.
Ba phí tuổi trẻ khí thịnh cảm thấy vợ đang ngầm xem thường chính mình, hơn nữa mẹ Phí lại xinh đẹp, kể cả đã kết hôn, sinh con cũng không ít đồng nghiệp nam vây quanh bà lấy lòng. Kể cả việc đó bị mẹ Phí từ chối rất nhiều nhưng ba Phí vẫn ghen lồng ghen lộn, bắt đầu uống rượu.
Mỗi lần say rượu đã châm ngòi nổ.
Năm ấy Phí Linh năm tuổi, đã bắt đầu hiểu chuyện. Trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ có vết máu đỏ chói, Phí Linh còn nhỏ bị dọa đến choáng váng, tay chân ngắn ngủn muốn ngăn cản ba nhưng lại bị ném một phát lên tường. Lần đánh đập đầu tiên kết thúc bằng việc hai mẹ con nằm viện.
Giống những tên vũ phu khác, ba Phí sám hối xin lỗi, mẹ Phí vì lần đầu tiên vi phạm nên tha thứ cho ba, nhưng một năm sau ba Phí lại tái phát.
Phí Linh nhớ rất rõ mẹ ôm chặt mình trong ngực, cách thân thể gầy yếu của mẹ vẫn cảm nhận được những cú đấm đau điếng ấy. Lần thứ hai bạo lực gia đình, mẹ Phí đã hoàn toàn tuyệt vọng với người đàn ông này, nhưng con gái còn quá nhỏ, mới học tiểu học, nợ trong nhà còn chưa trả xong, bà bất đắc dĩ chọn tha thứ. Sau này việc bạo hành trở nên thường xuyên, từ nửa năm một lần biến thành một tháng một lần.
Phí Linh hồi nhỏ sợ chết khiếp, sợ ba sẽ giết mẹ mất, hay bừng tỉnh lúc nửa đêm, thậm chí còn lén giấu một cái kéo dưới gối định liều mạng với ba Phí. Loại nơm nớp, lo sợ này đi theo Phí Linh đến tận năm lớp 4, nợ trả hết rồi mới coi như kết thúc.
Điều kiện sinh hoạt trong nhà lại trở về bình thường. Có lẽ là do áp lực đã vơi đi, ba Phí không động tay động chân nữa, mẹ Phí lại đưa tờ giấy ly hôn ra. Từ lần bạo hành thứ hai bà đã hết hi vọng với người đàn ông này. Khi đó mẹ Phí đưa ra điều kiện là tay trắng rời đi chỉ cần có con gái, ba Phí lại lấy quyền nuôi dưỡng Phí Linh bắt bà ở lại.
Vụ ly hôn giằng co hết nửa năm. Nhà mẹ đẻ cũng khuyên mẹ Phí nên nhẫn nhịn cho qua ngày, bạn bè thân thích đều không ủng hộ mẹ Phí ly hôn. Nhưng mẹ Phí là một người hiếu thắng, càng kiên trì muốn ra tòa. Phí Linh tuổi nhỏ là người duy nhất ủng hộ mẹ ly hôn, bởi vì cô từng tận mắt chứng kiến mẹ cách cái chết gần như thế nào.
“Bảo bối của mẹ ngoan nhé, mẹ thực sự xin lỗi con.”
“Mẹ ơi, đợi cục cưng lớn lên sẽ bảo vệ mẹ, mẹ dọn ra ngoài sống đi, con sẽ đến thăm mẹ thường xuyên.”
Phí Linh ủng hộ mẹ ly hôn, ba say rượu cứ như tên sát nhân đáng sợ. Cô không biết mẹ có vì bảo vệ mình mà chết hay không, ngày nào cô cũng sống trong sợ hãi.
Kiện cáo suốt một năm cuối cùng cũng xong. Bởi vì vấn đề kinh tế, Phí Linh được giao cho ba Phí nuôi dưỡng, mẹ Phí cũng lựa chọn tay trắng rời nhà. Sau ly hôn xa cách mười mấy năm cũng không thấy tin tức gì.
“Mày đúng là cái đồ vô dụng nên mẹ mày mới không cần mày.”
Ba Phí tỉnh ngộ quá muộn. Ông cứ cho rằng phụ nữ trên đời đều sẽ vì tình mẫu tử mà nhẫn nhịn, không ngờ mẹ Phí lại quyết tuyệt như thế, thật sự bỏ con lại mà ra đi. Phí Linh còn nhỏ khóa mình trong phòng nghe thấy ba say rượu lại không ngừng chửi rủa… Sau đó người đàn ông kia khóc.
Người đàn ông lúc nào cũng sĩ diện ôm chai rượu không ngừng nhận sai, gọi nhũ danh* của mẹ, gọi một lần cũng chính là gọi suốt mười năm… Mẹ cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không bao giờ xuất hiện nữa.
(*) nhũ danh: tên tục, tên húy, chỉ có những người thân thiết mới gọi nhau như vậy
Sau khi mẹ Phí rời đi, quan hệ của Phí Linh với ba Phí không nóng không lạnh. Bước ngoặt là lúc Phí Linh học cấp 2 trọ lại ở trường, ba Phí vô tình phát hiện ra cái kéo giấu dưới gối con gái.
Vợ bỏ đi hai năm biệt tăm biệt tích, chỉ để lại cho mình một đứa con gái, trong lòng ông vẫn hi vọng vợ sẽ trở về, lại nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc khi con gái mới sinh, tình phụ tử bị đóng băng nhiều năm ào ra. Từ đó trở đi ông quyết tâm cai rượu, toàn tâm toàn ý nuôi con gái thành tài.
Chỉ tiếc Phí Linh trời sinh tương khắc với việc học.
***
—— rõ ràng là muốn viết ngọt văn, thế đ’ nào lại viết đến phát khóc thế này, hu hu hu ~
—— Số phận của Phí Linh cũng coi như viết dựa trên câu chuyện có thật. Cái thời đó việc cha mẹ bạo hành xảy ra rất nhiều, nhưng rất nhiều người lại chọn nhẫn nhịn. Thế hệ của bạn tác giả ngokngek có không ít người bị hại, mấy đứa bạn không định hôn, không cưới hỏi ít nhiều đều có bóng ma tâm lý trên phương diện này.
—— sắp tới chính là ngọt ngào yêu đương, cầu nhiều sao
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bắt đầu buổi tiệc thôi nào!
Nàng muốn nhận được thông báo của Dames thì:

Đừng quên đăng kí/nhập tài khoản để trở thành một phần của Dames nhé!

© 2020 by Dames. Proudly created with wix.com

  • Facebook
  • Instagram
bottom of page