


Chương 10
Chương 10: Bé cưng ngoan - Editor: Min
“Phó Tường.”
“Tớ đây.”
Phí Linh như đang kể lại một câu chuyện cũ nào đó không hề liên quan đến mình vậy. Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, thậm chí cảm xúc cũng không thăng trầm gì, chỉ là khuôn mặt nhỏ không biết từ lúc nào đã ngập trong nước mắt
Phó Tường hoàn toàn không biết Phí Linh đã từng có một quá khứ đau khổ như vậy. Anh nhớ lúc mới gặp cô gái nhỏ này, Phí Linh mặt nhỏ mà còn mũm mĩm, lớn lên trắng mềm còn cười tươi ơi là tươi, vừa nhìn vào đã khiến người ta thích rồi. Quen nhau nhiều năm như vậy, Phí Linh trước mặt anh vẫn luôn là dáng vẻ vui vẻ như thế. Giống như cô chưa bao giờ có chuyện phiền não gì vậy.
Ngay cả khi kết quả thi đứng nhất từ dưới lên cũng vui vẻ, hớn hở, không tim không phổi đùa cợt: “Ba tớ sẽ nuôi tớ”. Câu nói đó khiến anh nghĩ rằng quan hệ giữa Phi Linh và ba Phí lúc nào cũng tốt đẹp như vậy, anh cho rằng Phí Linh chưa bao giờ nhắc đến mẹ vì cô không muốn nghĩ đến, thậm chí còn oán hận, không ngờ cô lại yên lặng giữ suy nghĩ đó trong lòng nhiều năm như vậy… Anh xót Phí Linh chôn sâu những tâm sự đó trong lòng, tức mình nhiều năm vậy rồi nhưng hoàn toàn không hiểu nỗi khổ của cô gái này.
“Có phải cậu xót mình không.” Phí Linh lau nước mắt, thấy Phó Tường trầm mặc. Cười nhẹ nhàng, nói “Thật ra cũng không sao đâu. Những chuyện này nghe thì có vẻ rất đáng thương, nhưng cũng đã qua hết rồi. Mấy năm nay tớ sống khá tốt đó chứ, ba tớ mười mấy năm rồi không phát bệnh. Lúc còn nhỏ, tớ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ba, nhưng cậu thấy đó, mẹ đi rồi, tớ chỉ có thể để ba nuôi. Ba tớ rất tốt với tớ, tớ cũng không hận ba nữa rồi.”
“Cậu vẫn nhớ dì lắm.” Phó Tường nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, ôm người ta vào trong lòng.
“Nhớ chứ. Nhiều năm vậy rồi, một chút tin tức về mẹ tớ cũng không có. Năm đó ba tớ vì ép mẹ không được ly hôn nên cố ý nói đến việc mẹ không có tiền để mẹ khó xử. Mẹ tớ thì bướng nên đã hai tay trắng rời nhà thật luôn. Bên phía bà ngoại cũng về phe ba tớ, một người phụ nữ trên người không có nhiều tiền như bà, ở chỗ khác thì sống tốt kiểu gì đây?” Nhắc đến mẹ, lòng Phí Linh tràn ngập sự lo lắng.
“Thật ra năm đó không phải vì tớ còn quá nhỏ đâu. Lần đầu tiên bạo lực gia đình thì mẹ tớ đã ly hôn rồi. Ba tớ năm đó chắc cũng điên rồi, vậy mà còn nghi ngờ tớ không phải con gái ruột của ông, đến tận bệnh viện để xét nghiệm ADN.” Phí Linh nhịn không được, cười lạnh một tiếng.
“Chắc chắn dì yêu cậu lắm.” Phó Tường không biết nên an ủi cô thế nào. Chuyện này không có cách nào đồng cảm được cả. Anh chỉ thấy mình rất đau lòng và thương tiếc, chỉ có thể dùng sức ôm chặt người ta vào lòng, dùng hơi ấm trên người để cô có cảm giác an toàn.
“Mẹ tớ rất xinh đẹp, nói không chừng đã gả cho một người giàu có đẹp trai từ lâu, chắc cũng sinh cho tớ em gái em trai gì đó rồi.” Phí Linh không tim không phổi nói.
“Ừm. Chắc chắn dì sống rất tốt.” Giọng nói dịu dàng của Phó Tường phụ họa.
Có lẽ khóc mệt rồi, Phí Linh được Phó Tường nhẹ nhàng vỗ về nên cũng ngủ luôn.
【 Bé cưng ngoan, ngủ một giấc thật ngon nhé. Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu】
Ngày hôm sau, hai người ngồi trên xe của ba Phí đi thăm ông bà. Ông bà nội ngoại của Phí Linh đều thân với nhau, biết Phí Linh có bạn trai thì trước hết đã tặng một bao lì xì to cho Phó Tường. Mà trong suốt quá trình, thái độ lễ phép, nho nhã của Phó Tường cũng để lại ấn tượng tốt cho các trưởng bối.
Phè phỡn ở nhà Phí Linh ba ngày, năm mới cũng tới sát đít rồi. Nhà Phó Tường cũng không xa nhà Phí Linh lắm, đi xe ba tiếng là tới. Phí Linh theo châm ngôn “đánh nhanh thắng nhanh” theo Phó Tường về nhà.
Ba mẹ của Phó Tường nhìn như những người tri thức vậy. Vì để đón tiếp con dâu tương lai, hai người đều trang điểm. Ba Phó mang chiếc kính có gọng được mạ vàng, mặc vest nhìn rất nho nhã, mẹ Phó thì mặc sườn xám, quấn tóc lên nhìn rất tri thức.
Lần đầu tiên Phí Linh thấy ba mẹ của Phó Tường, rõ ràng chỉ là con dâu pha ke thôi nhưng trong lòng không biết sao lại rất lo lắng. Chào hỏi hai vị trưởng bối vẫn luôn nói chuyện luyên thuyên với cô xong thì cũng không dám nói gì nữa.
“Ngồi xe chắc mệt muốn chết rồi nhỉ. Nghỉ ngơi một lát đi, làm cơm xong sẽ gọi các con.” Mẹ Phó thấy Phí Linh lo lắng nên tốt bụng nói.
“Cảm ơn dì ạ.” Phí Linh đỏ mặt, nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Bọn con về phòng trước đây.” Phó Tường chưa bao giờ thấy Phí Linh lúng túng như vậy, trong lòng buồn cười, đưa bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của cô gái, dẫn về phòng mình.
Phòng Phó Tường đi theo sờ ti le (style) tối giản. Chiếc giường lớn màu xám, một chiếc bàn máy tính, một tủ quần áo siêu bự.
“Chắc đêm nay tớ không ở đây đâu nhỉ?” Phí Linh nhìn một vòng, hỏi.
Phó Tường nhướng mày, “Cậu muốn ở riêng với tớ à?”
“Con gái con đứa mới tới lần đầu đã ngủ cùng giường, ba mẹ cậu không thấy tớ vô ý vô tứ quá à?” Phí Linh nghiêm túc suy xét vấn đề hiện thực.
“Không đâu. Bọn họ rất thích cậu, tụi mình ở riêng thì bọn họ sẽ nghi ngờ đó.” Phó Tường nói nghiêm túc. Lúc ở Phí gia, Phó Tường vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ba Phí nên buổi tối chủ động ngủ ở phòng cho khác. Bây giờ rước nàng về dinh rồi, anh cũng không định giả trân làm quân tử nữa đâu.
“Thật à?” Phí Linh tin là thật.
“Không cần lo. Bọn họ thích cậu lắm mà, Linh bảo bối của tớ tốt vậy, ai mà không thích.”
“Sao dạo này nói chuyện buồn nôn vậy ba.” Phí Linh nghe xong, dù vui nhưng vẫn tỏ ra khinh thường.
Phó Tường: “…”
Bây giờ muốn cắn ai đó một cái thì có được không?