


Chương 14
Chương 14: Yêu tinh bám người - Editor: Min
“Này… Cậu làm gì vậy?”
Phó Tường nhìn tinh dịch trắng đục không ngừng trào ra từ hoa huyệt, không nhịn được lấy ngón tay chọc chọc. Phí Linh tưởng anh định làm tiếp, sợ tới mức trừng to mắt, chịu đựng nhức mỏi khép hai chân lại, đề phòng nhìn anh.
Phó Tường bị vẻ mặt kinh sợ của cô làm tan chảy, trái tim cũng mềm xuống, mở miệng đùa giỡn. “Linh bảo bối định ngậm đồ của tớ ngủ sao?”
“Ai… Ai thèm.” Phí Linh nghe vậy lập tức đỏ mặt, mơ hồ phản bác.
“Tớ giúp Linh bảo bối tắm rửa nhé?” Phó Tường dịu dàng thương lượng với cô, giống như đang dỗ trẻ con.
“Thế thì bổn tiểu thư cho ngươi cơ hội thể hiện đó.” Khốn khiếp. Tớ bị như này còn không phải do cậu à? Còn giả vờ làm người tốt? Trong lòng Phí Linh không nhịn được sỉ vả một hồi, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm cao ngạo.
“Tuân lệnh.” Phó Tường dứt lời thì bế ngang cô ôm vào nhà vệ sinh.
Phó Tường mở vòi nước trong bồn, trong lúc đợi nước đầy thì cùng tắm dưới vòi sen với Phí Linh. Chân Phí Linh mềm nhũn, không thể tự mình đứng thẳng được, đành để Phó Tường một tay giữ eo cô lại, phòng trường hợp trượt ngã. Tay kia theo dòng nước chui vào hoa huyệt mềm mại, ngón tay cong lại đâm chọc vài cái đã có một lượng lớn tinh dịch chảy dọc xuống đùi.
“Ưm ư…”
“Linh bảo bối, đừng kẹp.”
Hoa huyệt bị kích thích vô thức kẹp chặt ngón tay. Phó Tường cong tay ác độc ấn lên âm đế một cái, nhân lúc chân cô nhũn ra mà chọc cả ba ngón tay vào.
“Này… đừng nghịch.”
“Sắp xong rồi, ngoan nào.”
Ngoan cái đầu cậu! Phí Linh dán khuôn mặt đỏ ửng lên lồng ngực chàng trai. Bình thường cô cũng không nhận ra cơ thể người này lại rắn chắc như vậy.
Tắm sạch sẽ dưới vòi hoa sen xong, Phó Tường ôm cô bế vào trong bồn tắm đầy nước rồi dặn, “Tớ đi thay khăn trải giường, cẩn thận đừng trượt xuống.”
“Nhiều chuyện.” Phí Linh chìm trong nước ngâm mình, từ cằm trở xuống đều được nước ấm bao bọc.
Phó Tường thấy thế, lo lắng duỗi tay, vớt đôi vú trong nước ra kéo lên, “Chờ tớ.”
Phí Linh thẹn thùng ôm ngực, tức giận máng, “Hừ, tên háo sắc.”
Không chỉ có khăn trải giường mà vỏ chăn, vỏ gối và tấm đệm đều dính đầy mùi giao hợp dâm đãng. Phó Tường mở cửa sổ ra, không khí mát lạnh lập tức ùa vào, xua đi phần nào cái mùi tanh ngọt. Phó Tường nhặt váy ngủ màu trắng trên giường lên, bên trên có dính vết máu đỏ tươi. Khó trách cô kêu đau, thì ra là bị chảy máu. Anh có chút tự trách, nhưng phần nhiều là thỏa mãn. Gấp gọn váy ngủ rồi cất đi, anh chạy đi đổi hết đồ trên giường, cũng không thể để bảo bối sốt ruột được.
Phí Linh mơ màng ngủ bị người ôm ra khỏi phòng tắm. Phòng ngủ đã trở lại bình thường. Phó Tường đặt cô xuống giường, vừa chạm vào đệm cô đã ngủ mất. Xem ra là cô mệt muốn chết rồi.
“Mai gặp lại, Linh bảo bối.” Phó Tường ôm khuôn mặt đỏ ửng của cô, đặt xuống một nụ hôn, “Ngủ ngon, bảo bối của tớ.”
***
“A… Mấy giờ rồi?”
Phí Linh vừa mở mắt, chỉ thấy eo đau, mông cũng đau, bắp đùi cũng đau nhức không kém. Màn kéo một nửa khiến ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng. Phó Tường vừa mở miệng đã thấy cổ họng như bị thiêu cháy.
“Tỉnh rồi à? Cậu ngủ cũng kinh thật đấy. Đã 12 giờ rồi, sau này gọi cậu heo bảo bối đi thôi.”
Phó Tường mở cửa ra, thấy Phí Linh tỉnh rồi thì trêu ghẹo.
“Ba mẹ cậu đâu?” Phí Linh đột nhiên nhớ tới mình đang ở nhà Phó Tường, thế mà cô ngủ một mạch đến 12 giờ, trời ạ! Ba mẹ Phó Tường sẽ nghĩ như thế nào chứ?
“Sợ cậu ngại nên bọn họ ra ngoài rồi.” Phó Tường nói xong đã đi tới mép giường, “Đói chưa, muốn dậy chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phí Linh đỏ lên, “Cậu… cậu nói linh tinh gì rồi?”
“Tớ đã nói cái gì đâu. Chỉ là sáng sớm đi giặt khăn trải trường thôi mà.” Phó Tường vô tội nói.
“Cậu… Cậu đáng ghét!” Phí Linh nghe vậy vung quyền đánh người. Nhưng cô quên béng nhất thân thể mình đang không thoải mái, chưa kịp ngồi dậy đã đau đớn ngã xuống. Phó Tường nhanh mắt đỡ lấy, thuận tiện sờ soạng trên cái mông trần trụi, đùa cợt, “Tiểu lẳng lơ, sướng xong liền giả vờ không quen biết?”
Phí Linh nghe vậy mặt đỏ như sắp nhỏ máu, giữa ban ngày ban mặt bị sờ mông rồi gọi là tiểu lẳng lơ, dâm quá đi mất! Cô tức giận lên án, “Cậu là cái đồ khốn khiếp, đã làm tàn nhẫn rồi còn không đeo bao cao su. Tớ phải về nhà!”
“Con nhóc không có lương tâm. Hôm qua ai tắm cho cậu rồi còn sấy tóc cho cậu hả? Còn hư là tớ không cho cậu ăn cơm đâu.” Phó Tường vừa nói vừa mò vào trong chăn, nhéo cái vú mềm mại một cái coi như trừng phạt.
“A… Cậu còn dám đe dọa tớ!” Phí Linh vừa xấu hổ vừa tức giận. Trước giờ đều là cô cưỡi trên đầu trên cổ Phó Tường, tên đáng ghét này ăn sạch cô xong giờ lại muốn đe dọa cô. Đàn ông quả nhiên chẳng phải thứ tốt, có được liền không biết quý trọng. Hừ, tra nam!
“Đừng nghịch nữa, tớ nấu cháo đậu đỏ rồi. Có ăn không?” Phó Tường buồn cười sờ tóc cô.
Phí Linh tủi thân khuất phục, “Ăn.”
“Ngoan.”
Phó Tường vừa lòng hôn lên môi cô, đứng dậy đi lấy cháo.
Phí Linh khăng khăng tự ăn, Phó Tường ngồi cạnh đút dưa muối cho cô. Cháo đậu đỏ ngọt bùi nấu với củ cải vàng. Phí Linh ăn một miếng dưa, húp một thìa cháo cực kì sung sướng. Phó Tường luôn không hiểu nổi sở thích của Phí Linh nhưng vẫn vui vẻ bao dung.
Phó Tường lau miệng cho cô, dọn dẹp bát đĩa sang bên cạnh, “Cậu có đi được không, tớ đưa cậu đi chơi.”
“Cậu có mà đừng khinh thường tớ.” Phí Linh vừa nói vừa ngồi dậy. Nhưng vừa động đây thôi mà chỗ tư mật của cô đã nhức mỏi không thôi, nếu thực sự ra ngoài chắc chắn đi đường rất vất vả. Phí Linh từ lúc hiểu chuyện đã được sống trong nhung lụa từ bé, tất nhiên không chịu được loại khổ này, vì thế mở miệng, “Tớ không muốn đi chơi cùng tên khốn như cậu.”
Phó Tường nghe vậy nhướng mày, “Hôm qua tiểu lẳng lơ nào ôm tớ hết gọi anh Phó thì gọi anh trai tốt không ngừng, sướng xong rồi thì biến thành tên khốn?”
“Cậu… Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ.” Phí Linh lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ nhìn như rất phóng khoáng, nhưng liên quan đến chuyện này thì vẫn rất bảo thủ. Rõ ràng là cái gì cũng làm rồi mà còn ngại nhắc đến.
“Cái này thì có gì mà xấu hổ. Ăn cũng ăn rồi. Linh bảo bối, lúc trước cậu không ít lần nhờ tớ giúp cậu tìm tài liệu. Sao nào, đừng bảo là cậu chỉ sưu tầm chứ không xem?” Phó Tường bắt đầu đào chuyện cũ lên.
Phí Linh nghe vậy càng đỏ bừng mặt. Lúc mới lên năm nhất, cô vẫn còn lá bé con mong ngóng Phó Tường trở thành anh trai của mình. Phó Tường nói chờ cô thi đại học xong sẽ tặng cô một phần quà trưởng thành. Sau đó Phí Linh nhận được một cái đĩa CD bản gốc full HD không che, tên là “Con đường mà người trưởng thành nhất định phải đi qua”. Đại khái thấy cô là con gái, đó là một cái video hoạt hình, tư thế gì cũng có cả. Phí Linh xem hết trong một tuần, cũng cướp luôn bảo bối của Phó Tường.
“Đó… Đó là hai chuyện khác nhau. Mấy cái thứ ấu trĩ như vậy tớ vứt đi từ lâu rồi.” Phí Linh nghe vậy có chút xấu hổ, tự giải thích.
“Lần trước cậu nhờ tớ tìm lại liệu, tìm được rồi chẳng nhẽ chưa xem?” Phó Tường dụ dỗ, “Bản không che, full HD.”
“Cậu gửi mail mà.” Phí Linh không chống lại được sự cám dỗ. Lúc trước cô tìm được một bộ hiếp dâm tập thể, kết quả là có ba phần thì chỉ có phần hai. Bởi vì phát hành sớm nên doanh số thu về không quá khả quan. Đĩa phim đã bán hết lâu rồi, trên mạng cũng không tìm thấy, chỉ có thể đến chợ đồ cũ mua.
“Có tường lửa, không copy được. Dù sao hôm nay cũng đang rảnh, cùng xem đi.” Phó Tường nói rồi khóa trái cửa lại, lấy đĩa CD trong tủ ra.
***
——- cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha, sắp tới chặng cuối rồi đó.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง