


Chương 16
Chương 16: Họ Phó đáng ghét (H) - Editor: Min
Phó Tường kéo cái quần lót nhỏ của cô xuống. Ngón tay thon dài chọc vào trong hoa huyệt móc một cái, nghiêm túc nói, “Tiểu tao huyệt của Linh bảo bối khôi phục nhanh thật đấy, mới qua một chút đã bớt sưng rồi.”
“Ưm a… Cậu nói linh tinh. Tớ vẫn đau, cấm cậu chạm vào. Ưm…”
“Nhóp nhép nhóp nhép —— nhóp nhép nhóp nhép ——” Phó Tường vừa chuyển động ngón tay khiến hoa huyệt ngập nước, vừa trêu đùa, “Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là cậu chảy nước luôn rồi. Tiểu tao huyệt của Linh bảo bối đúng là ướt quá.”
“Ư hư… A… Đừng chọc, hu hu… Kì lắm, ha a… Bỏ tay ra đi… Ư ư…” Cô gái yêu kiều rên rỉ kẹp chặt hai chân, bụng nhỏ phẳng lì vì hô hấp dồn dập mà hơi co rút.
Phó Tường cong tay, một tay khác nhân lúc mò vào trong áo len, an ủi hai vú mềm mại của cô. Đầu vú mẫn cảm không chịu được kích thích, rất nhanh đã cứng lên. Anh vừa lòng giương môi, “Có sướng không?”
Phí Linh mạnh miệng cắn môi muốn che đi tiếng rên rỉ nhưng căn bản là không điều khiển được, “Ư ha… A… Không hề… Không sướng tí nào… Ư ư… Đừng chạm vào đó… Này…”
Phó Tường cười khẽ, “Ha ha, cái miệng nhỏ bên dưới của Linh bảo bối trung thực hơn cái miệng nhỏ bên trên nhiều nha.”
“Còn lâu ý… Ư a… Đừng sờ ngực tớ, ư… A, cái đồ lưu manh này… Ưm ha…” Phí Linh cách lớp áo len ngăn cản bàn tay đang đùa nghịch bộ ngực của mình, nhưng nắm được tay anh rồi cũng không thể ngăn cản nổi động tác của anh.
Phó Tường rút ngón tay ra, thì thầm bên tai cô, “Linh bảo bối, tớ muốn làm cậu.”
“Cái tên đáng ghét nhà cậu, nói nhiều thế làm gì…Ưm ha...” Muốn làm thì làm đi, còn thông báo với cô làm gì, mắc cỡ chết đi được. Phí Linh hờn giận nghĩ.
Phó Tường rút tay đang chôn trong hoa huyệt ra, bàn tay mang theo hương vị tanh ngọt vuốt ve đôi môi anh đào đỏ thắm, “Nhưng mà tiểu tao huyệt của Linh bảo bối vẫn chưa lành hẳn, tớ đau lòng, thay bằng cái miệng nhỏ bên trên nhé?”
Đúng là tên khốn mặt người dạ thú. Phí Linh thầm mắng trong lòng. Lúc nãy ai nói tiểu huyệt phía dưới khôi phục không tệ hạ, bây giờ lại làm bộ làm tịch đau lòng cô.
“Đúng rồi, cứ như vậy, từ từ thôi… Linh bảo bối thật thông minh…”
“Ưm… Tên khốn, đừng nói linh tinh nữa…”
Nửa người dưới của Phí Linh không còn một mảnh, bên trên còn sót lại một cái áo len trắng tinh. Cô quỳ bò trên giường, cởi quần anh móc cái côn thịt nửa cứng ra, bàn tay vụng về an ủi dục vọng của anh.
“Linh bảo bối, há mồm liếm một cái đi, giống như hôm qua tớ làm ấy.”
“Ưm… Lớn quá…”
Giọng nói Phó Tường thầm thì mang theo dụ hoặc. Phí Linh nghĩ đến khoái cảm hôm qua khi Phó Tường liếm huyệt cho mình, cô cũng muốn làm Phó Tường sung sướng. Cô mở cái miệng nhỏ, tay nắm thân gậy, ngậm lấy nửa cái quy đầu. Nhưng dục vọng của chàng trai quá lớn, cô hơi khó khăn ngậm vào.
Phó Tường thấy cô muốn từ bỏ thì tiếp tục cổ vũ, “Ư, cái miệng của Linh bảo bối đúng là sướng thật. Ngậm sâu vào, đầu lưỡi di chuyển một tí. Sướng lắm.”
Phí Linh được cổ vũ há to miệng ngậm toàn bộ quy đầu, vụng về thử thăm dò liếm vật cứng trong miệng. Nhóp nhép, đúng là chẳng ngon.
Phó Tường thấy vẻ mặt cô khó chịu, biết cô sợ khó ăn, thấy buồn cười, tay giữ trên gáy cô, nửa bắt ép nửa khích lệ mở miệng, “Ngoan, liếm đi, tay cũng đừng dừng. Miệng của Linh bảo bối nóng quá, sướng thật đấy.”
“Ư ưm...”
Phí Linh bị nhét đầy không nói nên lời, cái miệng nhỏ không còn khoảng trống. Cô đột nhiên nhớ tới bộ phim hồi sáng, nữ chính bị nam chính bắt khẩu giao, côn thịt lớn như vậy chui hết vào cổ họng. bây giờ Phó Tường chỉ mới cắm quy đầu vào cô đã không chịu nổi, qua nhiên phim hoạt hình đều là ánh trăng lừa dối. Đồng thời cũng hoài nghi có phải mình vô dụng hay không, Phó Tường sướng thật à?
“A… Ngoan, đừng cắn. Đừng cạ răng vào.”
Phó Tường cũng sợ dọa đến cô, muốn bỏ mặc tất cả ăn sạch cô sau lại kìm nén. Phí Linh vì không quen nên răng có lúc sẽ chạm vào côn thịt, dù sao đó cũng là bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông. Phí Linh nghe thấy anh vì đau mà kêu cũng vội bỏ răng ra, cẩn thận liếm dục vọng trong miệng. Tay cũng chậm rãi sờ soạng phần còn ở bên ngoài.
“Ừ… đúng rồi. Linh bảo bối của tớ thật thông minh.”
“Ư ưm...”
Côn thịt trong tay hoàn toàn cứng. Nhiệt độ nóng bỏng làm tay cô cũng nóng lên, miệng Phí Linh ngậm đến mỏi miệng, tủi thân nhìn về phía chàng trai làm nũng.
Phó Tường thấy thế xoa đầu cô, “Mỏi miệng rồi à?”
Phí Linh chớp mắt, “Ư ưm...”
“Cố nhịn một chút nữa nha, Linh bảo bối ngoan, há miệng to ra. Tớ sẽ không làm đau cậu, sắp xong rồi.” Phó Tường dụ dỗ. Phí Linh ngoan ngoãn tiếp tục há to miệng. Sau đó cô kinh ngạc côn thịt được mình hầu hạ nãy giờ tự dưng động đậy, bắt chước động tác làm tình ra vào trong miệng cô.
“Ưm ha... A…”
Hai mắt Phí Linh rưng từng, miệng bị căng mở không khép lại được, tay còn đơ ra nắm côn thịt. Phó Tường thẳng lưng, tay dùng sức nắm gáy cô, dục vọng chuyển động trong miệng cô gái. Khoang miệng ướt nóng bao bọc dục vọng của anh thoải mái cực kì. Hơn nữa còn có khuôn mặt nhỏ lã chã chực khóc kia nữa, cái miệng nhỏ ngày thường luôn không tha một ai đang bị côn thịt lấp đầy. Thị giác bị kích thích càng mạnh hơn so với thân thể, Phó Tường cũng không định làm khổ cô, chỉ cắm mấy chục cái rồi bắn ra.
“Ư ưm.... Khụ khụ… Khụ… Ọe…”
Phí Linh không đề phòng đột nhiên bị bắn vào miệng, hương vị tanh tưởi kia tràn ngập trong khoang mũi. Trong miệng toàn là tinh dịch nhớp nháp chàng trai bắn vào. Cô không chịu được nôn khan, trên miệng còn dính tinh dịch, nhìn dâm đãng không chịu được.
Phó Tường dịu dàng ôm cô vào lòng, vỗ lưng cho cô, “Có sao không?”
“Ư ưm... Tên khốn. Ai bảo cậu bắn vào trong. Khó nuốt muốn chết, hu hu… Cậu chính là tên khốn… Ọe, khụ khụ… Miệng bị cậu đâm thủng tớ nơi. Cậu không biết cái của cậu to thế nào à. Miệng tớ mỏi muốn chết, chỉ biết sướng cái thân cậu thôi… Khụ khụ…”
Phí Linh tủi thân oán giận. Vừa rồi anh không nhịn được cuối cùng cũng bắt cô khẩu giao, cô rõ ràng cảm nhận được Phó Tường kìm ném, lúc anh đâm vào cũng không định làm cô đau. Nhưng tinh dịch thực sự rất kinh. Phí Linh ho nửa ngày, dịch dạ dày trào lên bị cô ép xuống, nhớp nháp dinh dính, có hơi ghê.
“Được, được, được, tại tớ to quá. Nào, để tớ kiểm tra xem cái miệng nhỏ của Linh bảo bối có bị thương không nào.” Phó Tường nén cười, chọc ngón tay vào miệng cô như kiểm tra.
“Ư ưm... Ư a..... Tên khốn ư…”
Phí Linh dùng sức đẩy ngón tay ra ngoài, nhưng lưỡi mệt nhừ không còn sức, buồn bực cắn anh một cái.
“A…” Phó Tường bị cắn cũng không tức giận, rút ngón tay ra còn không biết xấu hổ liếm lên chỗ bị cắn, “Là vị của Linh bảo bối.”
Phí Linh bị động tác quyến rũ của anh làm đỏ mặt, “Cậu lại bắt nạt tớ.”
Phó Tường khẽ nói, “Vậy cậu có thích bị tớ bắt nát không?”
Phí Linh bị bắt nạt đến đỏ cả mắt, trong miệng vẫn đọng lại hương vị tanh tưởi, mơ hồ đáp, “Ai mà thèm… Tên đáng ghét, tớ muốn súc miệng.”
“Được.” Phó Tường ôm mông cô như bế trẻ con lên.
“Tớ còn chưa mặc quần.” Phí Linh bất mãn kháng nghị. Trên người cô chỉ còn lại một cái áo len, áo ngắn vừa đúng che lại cái eo thon. Nửa người dưới không một mảnh vải, bị Phó Tường ôm lên, nơi tư mật trực tiếp dán lên bụng Phó Tường.
“Đừng nghịch.” Phó Tường nói xong đỡ mông cô lên, bế vào nhà vệ sinh. Đợi Phí Linh súc miệng xong, Phó Tường thuận tiện kéo áo len ra cho cô.
Phí Linh trần truồng bị Phó Tường ôm vào trong chăn. Dựa theo lời hứa ban đầu, mai Phó Tường phải đưa cô về nhà ăn Tết. Phí Linh thấy mình hơi khó chịu, cô vậy mà lưu luyến không rời cái tên lưu manh suốt ngày bắt nạt cô này.
Phó Tường ôm người trong lòng càng chặt hơn, “Ngủ đi, mai tớ đưa cậu về.”
Phí Linh nhắm mắt lại. Cảm giác da thịt chạm nhau rất kỳ quái. Cô cho rằng tình bạn cách mạng nhiều năm của cô với Phó Tường cũng đủ thắm thiết, hai ngày nay lại tiếp xúc thân mật khiến cô có suy nghĩ khác về Phó Tường, cũng tự hỏi về mối quan hệ của bọn họ. Cô không muốn để Phó Tường ôm người khác, chỉ muốn một mình chiếm lấy cái cơ thể ấm áp này, nhưng nếu ở cương vị bạn bè thì không thể độc chiếm ánh được.
Lúc ba mẹ yêu nhau hồi đó chắc cũng nghĩ đến sẽ ở bên nhau đầu bạc răng long. Phí Linh vẫn nhớ vẻ mặt tràn đầy tình yêu của mẹ mỗi khi nhắc đến người ba đang dốc sức làm ăn bên ngoài. Chắc ba cũng yêu mẹ thật lòng, nếu không cũng sẽ chẳng độc thân nhiều năm như vậy. Chỉ là, con người rồi sẽ thay đổi.
***
Phí Linh nằm trên giường vừa uống sữa chua vừa nhìn Phó Tường dọn quần áo hộ mình. Lần này cô không đem theo quá nhiều hành lý, chỉ hai bộ đồ ngủ, ba bộ thường phục và ba bộ nội y. Phó Tường gấp gọn quần áo giúp cô xong thì rất tự nhiên lấy áo ngủ và nội y cô từng mặc ra. Phí Linh suýt nữa thì sặc, xấu hổ nói, “Cậu lấy quần áo tớ ra làm gì?”
Phó Tường lại lục trong tủ lấy áo sơ mi của mình ra bỏ vào vali, “Lỡ như cậu nhớ tớ không ngủ được thì ôm quần áo tớ mà ngủ.”
Phí Linh đỏ mặt phản bác, “Ai mà thèm nhớ cậu, đừng ảo tưởng nữa,”
“Thôi không sao, là tớ nhớ cậu.” Phó Tường nói xong kéo khóa vali lại, lấy quần áo hôm nay cô sẽ mặc ra đưa cho cô, “Thay quần áo đi, ăn cơm xong tớ đưa cậu về.”
Cuối năm rồi, đường xá đông đúc. Đường đi ngày thường chưa đến ba tiếng hôm nay đi mất hơn bốn tiếng. Phó Tường đưa cô về nhà rồi lại lái xe đi, đi đi về về đã là tám giờ. Phí Linh ăn cơm xong mới nhận được điện thoại báo bình an của Phó Tường.
“Tớ biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
“Thật muốn ôm Linh bảo bối ngủ.”
“Không phải quần áo tớ ở chỗ cậu sao? Ôm bọn chúng đi.”
“Ha ha, tớ sẽ ngủ với quần áo của Linh bảo bối, ai đó đừng ghen nha.”
“Ai thèm ghen tên khốn này!”
“Tớ muốn thấy Linh bảo bối mặc quần áo của tớ, không được mặc nội y.”
“Ai muốn mặc quần áo của cậu, tớ cúp đây, cậu nghỉ đi.”
Phí Linh xấu hổ, buồn bực tắt máy, rối rắm hồi lâu vẫn không nhịn được lấy áo sơ mi của Phó Tường ra. Phó Tường cao hơn cô rất nhiều, áo sơ mi ở trên tay liền dài đến đùi. Phí Linh nhìn mình trong gương, cực kì hài lòng. Tóc dài ướt một nửa rối tung ở sau lưng, thắt từ cúc thứ hai, rãnh núi như ẩn như hiện. Vạt áo che mất nửa đùi, bắp chân thon nhỏ, cổ chân trắng mềm không tì vết.
Sao mình lại nghe lời cậu ta thế! Phí Linh thấy mình không tự chủ làm theo thì vừa thẹn vừa bực. Nhưng vẫn ngoan ngoãn chụp ngược gương rồi gửi cho Phó Tường.
Rất nhanh Phó Tường đã hồi âm: 【Tiểu lẳng lơ lén mặc quần áo của chồng thật gợi cảm, thật muốn ăn】
“Khốn khiếp, chỉ biết chiếm tiện nghi của mình, rõ ràng cậu bắt người ta mặc, còn bảo lén mặc. Cậu mới là tiểu lẳng lơ. Hừ.” Phí Linh bực tức nhìn màn hình, định gửi đi thì thấy mình nhắn hơi nhiều. Cô đột nhiên thông minh, xấu xa xóa đi, đổi thành ——【 Cậu ăn không 】
“Ha ha.” Phó Tường nhìn cô trả lời, hoàn toàn tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của cô, không nhịn được bật cười. Linh bảo bối, lần sau gặp lại tớ sẽ không tha cho cậu dễ dàng như vậy.
Năm mới này, Phí Linh ở cùng ba Phí trực đêm, mẹ Phí cuối cùng cũng có tin tức. Mười mấy năm, bà rốt cục cũng thoát khỏi bóng ma, truyền tin năm mới sẽ về thăm con.
“Ba, nhiều năm như vậy ba cũng không định tìm người bầu bạn sao?” Kể cả trong lòng Phí Linh vẫn hướng về mẹ, nhưng mười mấy năm nay cũng là ba Phí nuôi dưỡng cô. Một bên là mẹ ruột, bên kia là ba ruột, cô hy vọng cả hai người đều có thể hạnh phúc.
Ba Phí vui mừng nói, “Bé cưng của ba đã lớn rồi, biết quan tâm đến ba.”
Phí Linh cẩn thận quan sát vẻ mặt ba Phí, nói: “Con nghe dì cả nói, hình như mẹ tái hôn.”
“Mẹ con là một cô gái tốt, ở bên ngoài nhiều năm có người chăm sóc, ba cũng yên tâm.” Ba Phí thở dài một hơi, uống một ngụm sữa chua, trước mặt con gái ông muốn kiêng rượu.
“Ba nghĩ thông thì con cũng an tâm rồi.” Phí Linh không nghĩ ba lại thống suốt như vậy. Ấn tượng hồi nhỏ về ba quá đậm sâu, dục vọng chiếm hữu mẹ cực kì cố chấp. Mẹ nói với người khác giới một câu ba cũng có thể nổi điên.
Ba Phí cười nói, “Con gái ngốc, đi ngủ đi, mai ba lì xì cho con.”
“Dạ, ba cũng ngủ sớm đi.”
Phí Linh gật đầu về phòng. Nhìn con gái thơ ngây, tươi cười trên mặt ba Phí nhạt dần, chỉ còn đau thương và lạc lõng. Cô gái tốt có rất nhiều người theo đuổi, từ lúc ông động tay động chân là đã mất đi tư cách có được. Lời ông vừa nói với Phí Linh thực ra cũng là thật lòng. Khi đó ông ép mẹ Phí tay trắng rời nhà vốn là muốn giữ bà ở lại, không ngờ bà sẽ thực sự rời đi. Mấy năm nay ông thường xuyên tự trách năm đó mình độc ác, ngày đêm lo lắng cho cuộc sống nơi đất khách của bà. Yêu một người, là lúc có được thì điên cuồng chiếm hữu, đến lúc yêu mà không có được thì chỉ hi vọng người kia sống tốt.
Mùng hai năm mới, Phí Linh đến nhà bà ngoại gặp lại mẹ. Năm tháng vô tình cũng không để lại dấu vết trên người bà. Một người bốn mươi tuổi mà không có nếp nhăn, làn da mềm mại như phát sáng, ánh mắt xinh đẹp lại tràn ngập ánh sáng, lúc cười thì đặc biệt dịu dàng. Đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong trí nhớ của Phí Linh. Trước khi bị bạo hành thì mẹ Phí chính là như thế này. Có thể thấy rõ là chồng mới đối xử với mẹ rất tốt.
Xa cách nhiều năm, khi gặp lại cũng không có khoảng cách, Phí Linh vui quá hóa khóc, giống như đứa trẻ nhào vào lòng mẹ khóc nhè.
Mẹ Phí dịu dàng cũng rơm rớm, “Bảo bối của mẹ cũng thành thiếu nữ rồi, lớn lên còn xinh hơn mẹ lúc trẻ.”
Phí Linh mơ hồ phản bác, “Mẹ nói linh tinh, mẹ chưa già tí nào, còn đẹp hơn con. Ra ngoài chắc chắn có người tưởng đây là chị con.”
Mẹ Phí bật cười, “Miệng vẫn ngọt như vậy. Mẹ nghe bà ngoại nói con có bạn trai, khi nào đưa đến cho mẹ gặp.”
“Vâng.” Phí Linh mơ hồ đáp lại. chuyện của cô với Phó Tường còn chưa nói rõ. Tên khốn kia rõ ràng cố ý, nói cái gì mà giả vờ làm người yêu, ai ngờ diễn giả thành thật. Tuy cô cũng ỡm ờ đồng ý nhưng quan hệ hai người hiện tại vẫn rất mập mờ.
Mẹ Phí thấy cô như giấu giếm, quan tâm hỏi, “Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?”
“Không phải. Bọn con mới quen, về sau như thế nào còn chưa biết.”
“Không nói vậy được. Nếu đã yêu nhau thì phải ở cùng với nhau, người ta sẽ bảo con lưu manh đùa cợt người ta.”
“Cậu ta lưu manh thì có, chỉ biết bắt nạt con. “ Phí Linh căm giận nói.
“Cậu ấy bắt nạt con như thế nào?”
“Cậu ta đánh con.” Phí Linh nghĩ đến mấy ngày trước bị anh tét mông lại bực, buột miệng thốt ra. Mẹ Phí nghe vậy đổi sắc mặc, Phí Linh biết mình nói sai, thẹn thùng giả thích, “Cậu ấy cũng không dùng lực.”
“Thế cũng không được, đánh con là không được.” Ngữ khí mẹ Phí cực nghiêm túc, “Bảo bối ngoan, nghe mẹ, mẹ nghĩ cậu ta không tốt đâu.”
“Ôi mẹ à, cậu ấy chỉ… chỉ đùa chút thôi.” Phí Linh thấy chuyện không đến đâu, xấu hổ giải thích, “Cũng không hẳn là đánh, chỉ đùa chút thôi. Cậu ấy… đánh mông con.”
Mẹ Phí thấy mặt con gái ngày càng đỏ cũng hiểu ra, con gái đã lớn rồi. Phí Linh từ nhỏ đã tự lập, bà có hơi tò mò không biết con gái thích người như thế nào.
Hai mẹ con lại tâm sự một hồi, Phí Linh cũng hiểu rõ cuộc sống sau khi mẹ rời đi. Sau khi mẹ đi thì ở lại một cái thành phố nhỏ đi làm thuê nuôi sống bản thân. Lúc ấy trên người bà không có tiền, nhưng vì lớn lên xinh đẹp nên có ưu thế hơn người khác nhiều. Sau đó làm kế toán trong một công ty nhỏ, suýt nữa bị quy tắc ngầm, may mà gặp chồng hiện tại. Mẹ Phí vừa kết thúc một mối tình, không muốn đón nhận tình cảm của ai, không ngờ đối phương rồi kiên trì. Bà không muốn đón nhận ông ấy cũng không ép, chỉ làm một người bạn luôn quan tâm, chăm sóc bà, không vượt rào mà luôn dịu dàng, tỉ mỉ. Ở chung nhiều năm, lòng của Phí dần dần ấm áp, ba năm sau đồng ý ở bên cạnh người ta. Yêu một lần là năm năm, năm kia vừa mới đi đăng ký kết hôn.
“Bây giờ nghĩ lại mấy năm đầu cũng khổ ông ấy. Lúc ấy mẹ không thích nên không thấy gì, giờ thích rồi, nghĩ tới năm đó lần nào gặp nhau cũng mặt nóng dán mông lạnh, mẹ vừa thấy thương vừa buồn cười. Đừng để người yêu con phải chờ con quá lâu nếu con yêu người ta. Bảo bối của mẹ, con còn trẻ, thích thì phải tiến tới. Mẹ đã kết hôn hai lần, con có gì thì hỏi mẹ. Nếu cậu ta không tốt với con thì hai đứa ly hôn. Mẹ lúc nào cũng ủng hộ con.”
“Con cảm ơn mẹ. Mấy năm nay ba cũng biết lỗi rồi, mẹ còn hận ba không?” Phí Linh cẩn thận hỏi. Ba Phí lúc vừa bước vào ánh mắt như kìm nén lại si mê. Dù sao cũng là ba ruột, Phí Linh nhìn rất khó chịu.
“Đều đã qua rồi, bây giờ thấy quan hệ của hai người không tệ, mẹ cũng yên tâm, còn muốn cảm ơn ông ấy vì đã nuôi con lớn. Nhiều năm như vậy không về thăm con, con có trách mẹ không?”
Phí Linh lắc đầu. Sao mà trách được? Nếu lúc nhỏ không phải mẹ luôn bảo vệ cô thì sao cô có thể sống sót tới tận bây giờ.
Cha kế của Phí Linh cũng là một đại soái ca, hơn mẹ Phí Linh ba tuổi, nhìn như mới ba mươi. Cả người mặc tây trang may riêng đứng ở đâu liền nổi bật không giống người thường. Phí Linh thấy ông già cũng tính là anh tuấn của mình nháy mắt ủ dột, trong lòng thở dài. Phận làm con, cô cũng hy vọng cha mẹ có thể làm hòa với nhau. Nhưng mẹ đã có cuộc sống mới, cô cũng hi vọng ba có thể bắt đầu một lần nữa.
***
—— Làm hòa như lúc ban đầu là không thể, mẹ Phí vì chịu đựng bạo hành nhiều năm mới rời đi, bị bạo hành liên tiếp rất dã man nên kiên quyết không muốn tha thứ. Phí Linh cũng được xem là một đứa trẻ khá đặc biệt. Rất nhiều trẻ em phản đối cha mẹ ly hôn, dù gia đình đã rách nát không còn gì thì chúng cũng không muốn mất đi cha mẹ, bởi vì đối với hầu hết trẻ con thì gia đình là nơi an toàn nhất. Mà Phí Linh vừa dũng cảm lại lương thiện. Cô sẽ không trách mẹ bỏ mình đi khi tuổi còn nhỏ, cũng không trách người cha đã nuôi mình lớn, bởi vì hai người này đều có ơn với cô. Linh bảo bối của chúng ta quả là một tiểu thiên sứ phải không nào?
—— các tiểu thiên sứ khác cũng vote cho tụi tui nha.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง