


Chương 17
Chương 17: Chiếm lấy cậu【 kết thúc 】
Phí Linh trực tiếp gửi bức ảnh mình chụp với mẹ Phí cho Phó Tường —— 【 Anh Phó, thấy mẹ vợ rồi chứ 】
Phó Tường ở bên kia trả lời: 【 Đám hỏi chuẩn bị xong rồi, định khi nào mới tới Cục Dân Chính với tớ đây 】
【 Mơ đi cưng. Tớ đây có rất nhiều người theo đuổi đó nha 】
Phí Linh nằm sải lai trên giường, vừa lắc lư ngón chân, vừa cười ngu, vừa trả lời tin nhắn. Vừa mới gửi tin nhắn đi xong thì liền có cuộc gọi đến. Giọng nói dịu dàng của Phó Tường có chút xúc động truyền tới qua ống nghe: “Không biết thần đây có được vinh hạnh trở thành người theo đuổi số một của công chúa nhỏ Phí Linh hay không ạ?”
Khóe miệng Phí Linh cười như muốn tràn đến hai bên tai, giọng điệu đầy đắc ý: “Xem cậu thể hiện như nào đã.”
Phó Tường rất biết điều, đưa ra điều kiện rất mê người: “Nếu ai đó đồng ý làm bạn gái của tớ, ngày nào tớ cũng dẫn cô ấy đi ăn đồ ngon, ngày nào cũng mua cho cô ấy một chiếc váy đẹp.”
Phí Linh cười ngu ngơ, hoàn toàn không bị dụ dỗ mà mạnh mẽ vạch trần: “Xạo vừa thôi. Cậu mà ngày nào cũng dẫn tớ đi ăn đồ ngon hả. Bọn mình có ở chung đâu.”
Phó Tường đáp lời cô: “Vậy thì cứ ở chung thôi. Ngày nào tớ cũng dẫn cậu đi ăn đồ ngon. Làm cho cậu ngày nào mở mắt ra cũng có váy mới để mặc.”
“Hừ. Ai thèm ở chung với cậu. Chắc chắn cậu sẽ bắt nạt tớ cho coi.” Phí Linh nhớ lại những cảnh xí hổ khi nằm chung chăn gối mấy ngày trước, nhịn không được mà đỏ mặt.
Phó Tường nghe giọng nói hờn dỗi của cô, biết ngay “bắt nạt” cô đang nói là thế nào, vậy nên cố ý giả ngu: “Hai đứa mình quen nhau lâu vậy rồi, có khi nào tớ bắt nạt cậu đâu ta.”
“Mấy hôm trước cậu…. Hừ, bây giờ cậu đang bắt nạt tớ còn gì.” Phí Linh giả vờ tức giận hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Cậu xấu quá rồi. Tớ muốn suy nghĩ lại.”
Phó Tường bị sự đáng yêu của cô làm cho không chịu được, hận không thể ôm chặt ai đó rồi xoa nắn, buồn cười nói: “Ha ha. Linh bảo bối của tớ thông minh lên rồi. Khi nào dì rảnh vậy. Hẹn lúc nào tớ đưa ba mẹ tớ đến thăm.”
“Cậu đưa chú với dì đến làm gì? Tớ còn chưa đồng ý gả cho cậu đâu. Qua ải mẹ tớ đã rồi tính.”
“Vậy….qua ải rồi có được thưởng không.”
“Cậu muốn thưởng cái gì đây.”
“Cho tớ một danh phận.”
“Để xem cậu thể hiện như nào đã.”
Hai người lại nấu cháo điện thoại trên trời dưới đất suốt nửa tiếng. Phó Tường rất kiên nhẫn trêu chọc cô gái. Phí Linh luôn đùa rằng “Cái tên này phiền quá đi, cúp điện thoại giùm cái”, rõ ràng người nói cúp máy là cô nhưng cô lại không muốn kết thúc cuộc trò chuyện chút nào. Quen nhiều năm vậy rồi nên đương nhiên Phó Tường hiểu rõ Phí Linh hơn ai hết, nếu bây giờ anh cúp máy trước thật, tiểu tổ tông này chắc chắn sẽ chửi cho anh nhớ đời luôn —— Tên khốn Phó Tường này hôm nay không yêu mình nữa rồi.
Nửa tiếng sau, Phí Linh thỏa mãn cúp máy trước. Còn quyết định lần gặp sau sẽ cho người đó lên ghế chính cung.
Mẹ Phí cực kỳ hài lòng với đứa con rể Phó Tường này. Lớn lên đẹp trai, lễ phép, EQ cũng cao. Điểm mấu chốt là đối xử tốt với Phí Linh thật lòng. Ánh mắt chứa đầy tình yêu lúc đó không thể nào là hàng pha ke được. Sau khi cơm nước xong, mẹ Phí liền chuẩn bị rời đi. Trụ sở kinh doanh chính của người chồng hiện tại của bà không ở đây, người đó lại là thê nô kiêm bình dấm chua, không thể để bà ở lại thành phố có chồng cũ. Phí Linh tỏ vẻ thông cảm. Cuối cùng mẹ cũng có cuộc sống mới, nếu giữ được cách liên lạc thì sau này vẫn còn cơ hội gặp lại nên cũng không níu. Trong một đêm mà ba Phí như già đi vài tuổi. Người đàn ông già lúc nào cũng sỉ diện bây giờ nhìn lôi thôi lếch thếch, tự nhốt mình trong phòng, hút thuốc liên tục.
Một bên là ba ruột, một bên là mẹ ruột. Người đàn ông già đợi mười mấy năm vẫn độc thân, coi như quả bảo năm đó vậy. Nhưng dù sao cũng là ba ruột, Phí Linh vẫn xót ba mình. Lúc tiễn mẹ ruột xong thì bắt đầu thu xếp, giúp ba ruột tìm đối tượng.
“Rốt cuộc là cậu hận chú hay muốn trả thù chú vậy. Hôm nay lúc hẹn ra mặt của chú tái xanh hết cả lên.”
Kết thúc một ngày bận rộn. Lần trước sau khi ăn cơm với mẹ Phí xong, Phó Tường ngay lập tức trở thành chính cung. Người nào đó đúng là dễ lừa thật. Nói một nùi điều kiện lớn lao cũng vô dụng. Cơm nước xong, tiễn mẹ Phí đi, Phí Linh nhìn bóng dáng của người mẹ ruột, mắt nhịn không được đỏ lên, Phó Tường ôm cô vào lòng, dịu dàng hứa hẹn: “Linh bảo bối. Tớ sẽ chăm sóc cậu cả đời này. Mãi mãi không bao giờ rời xa cậu.” Nghe được câu này, Phí Linh liền khóc lóc cho người ta lên chính cung.
Phí Linh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tình trạng bây giờ của ba tớ không dễ xảy ra chuyện được đâu. Chỉ muốn để ông ấy gặp được nhiều người hơn thôi. Bận rộn thì sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa. Đúng lúc để ông ấy trả nghiệm cảm giác bị người thân ép buộc luôn.”
“Cậu đó.” Phó Tường bất đắc dĩ lắc đầu: “Sợ chú chưa đủ đáng thương hả.”
“Cũng vừa lắm…” Phí Linh mạnh miệng nói. Cô rất mâu thuẫn, vừa xót ba mình đau khổ, vừa thấy người đàn ông xém chút nữa đã giết chết mình bị trừng phạt là xứng đáng. Lý trí và tình cảm luôn khó phối hợp với nhau vậy đó.
Phó Tường biết vết thương thời thơ ấu mà Phí Linh đã trải qua không dễ lành, ôm cô nhẹ giọng an ủi: “Linh bảo bối. Đều đã qua rồi.”
Phí Linh không nói gì. Duỗi tay ôm kiện eo rắn chắc của người đàn ông, vùi mặt vào lòng ngực của anh, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác an toàn chỉ có Phó Tường mới có thể đem lại cho cô. Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ba Phí thông qua người thân, đã đi xem mắt với không ít người, trong cái rủi có cái may, cũng không áp lực lắm. Chưa bao giờ ông hy vọng con gái con nhanh chóng khai giảng rồi rời khỏi nhà như bây giờ. Ông không chịu nổi việc bị Phí Linh cho ăn hành như vậy. Cũng may, qua tết Nguyên Tiêu thì Phí Linh sẽ khai giảng ngay.
Nhiệm vụ của học kỳ mới là đi thực tập và làm luận văn. Sau khi khai giảng xong, bạn cùng phòng của Phí Linh đều đi thực tập, cả ký túc xá chỉ còn lại mình cô ăn không ngồi rồi. Phí Linh dứt khoát kéo hành lý đi tìm Phó Tường. Vì muốn cho người đó một bất ngờ nên Phí Linh quyết định tiền trảm hậu tấu*, sau khi sắp xếp hành lý ở khách sạn xong xuôi, đi mua chút trái cây rồi trực tiếp đón xe đến ký túc xá của Phó Tường. Cô mặc một chiếc áo hở cổ màu vàng nhạt, váy yếm màu hồng nhạt, mang đôi boot ngắn màu trắng, thân hình và khuôn mặt dù nhỏ nhưng điện nước đầy đủ, như trẻ vị thành niên vậy, đúng hơn là một công chúa nhỏ xinh đẹp. Đứng ở trước ký túc xá của học sinh nam lại càng bắt mắt hơn.
(*): trảm trước rồi mới báo cáo cho vua, nghĩa là tự ý làm trước rồi mới báo cáo.
Phí Linh cũng không để ý những ánh mắt xung quanh, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tường, khoe khoang: “Đoán xem tớ đang ở đâu nào?”
“Tới tìm tớ à?” Phó Tường nghe giọng nói có chút đắc ý của cô, ngừng lật sách lại, vừa nói vừa đi về phía cửa sổ theo bản năng.
“Đoán đúng rồi.” Phí Linh ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Phó Tường, cô hưng phấn đưa tay lên vẫy vẫy.
“Tớ xuống ngay đây.” Phó Tường thấy gương mặt tươi cười của cô, tâm tình cũng tốt lên. Anh xoay người đi xuống lầu, lúc đi tới cửa lại nghĩ tới gì đó, quét mắt nhìn mấy đứa bạn mất nết cùng phòng: “Mấy tên chó, công chúa nhỏ nhà tao tới rồi. Cho bọn mày ba phút, dọn dẹp cho gọn gàng. Buổi tối tao mời cơm.”
Phía sau vang lên một trận gà bay chó sủa, hối hả dọn dẹp ký túc xá, có giọng nói quỷ khóc sói gào “Ba Phó dũng mãnh quá đi”: “Công chúa nhỏ vạn tuế”.....Đúng là một đám chó thành tinh mà.
“Surprise!”
Lúc Phó Tường xuống lầu liền thấy cô gái đáng yêu đang dang hai tay về phía mình, mặt ra vẻ muốn ôm một cái, bước lên ôm trọn người đó vào lòng, cũng không màng có người nhìn thấy, cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ đỏ hồng mọng nước: “Sao không gọi tớ đến đón cậu.”
Phí Linh cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng người đàn ông, nghịch ngợm nói: “Cho cậu bất ngờ chứ sao. Tớ còn mua trái cây nữa, cho bạn cùng phòng của cậu ăn đó.”
Phó Tường ôm eo cô, yêu thương nhéo mũi cô: “Chu đáo vậy ta. Hành lý đâu?”
Phí Linh ngoan ngoãn đáp: “Ở khách sạn.”
Phó Tường đánh giá xem thời gian để mấy tên chó chết kia dọn đồ xong, yên tâm đề nghị: “Có muốn xem thử ký túc xá của tớ không.”
Phí Linh tò mò lại do dự nói: “Ui, được không? Tớ là con gái mà.”
Phó Tường thấy cô hưng phấn, buồn cười đưa một tay nhận lấy túi trái cây trong tay cô, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
“Chắc không có ai khỏa thân xuất hiện đâu nhỉ.” Phí Linh lo lắng lẩm bẩm. Phó Tường nghe vậy mặt đen xịt. Cái này phải lo chứ sao lại phấn khởi vậy? Nhìn thân thể sáu múi của anh còn chưa đủ hả? Đúng là bé cưng háo sắc. Buổi tối sẽ cho cậu biết tay.
Ký túc xá của Phó Tường ở tầng hai. Phí Linh hoàn toàn không thấy bẩn chút nào. Đẩy cửa ra, ký túc xá này còn sạch sẽ hơn ký túc xá cô ở nữa. Điều này khiến Phí Linh rất kinh ngạc. Ba đứa bạn chó chết cùng phòng của Phó Tường rất chỉnh tề, lúc đẩy cửa ra đồng thanh hô to: “Hế lô chị dâu!”
Phí Linh đỏ mặt. Cách chào đón này niềm nở y hệt như đang đón cấp trên vậy. Cô cố gắng giữ biểu cảm nghiêm túc, vội vã nói: “Khụ...Chào mọi người. Làm phiền rồi.”
“Không phiền không phiền.” Ba người đàn ông to đùng đồng thời xua tay. Thấy khuôn mặt ửng hồng của Phí Linh, trong lòng sôi nổi la hét —— đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng đâu chứ? Gì chớ, hóa ra còn có người dễ thương vậy sao. Lớn lên còn đẹp nữa, lại lễ phép ngoan ngoãn như vậy….Chẳng trách tên ngoài mặt thì thư sinh mà lòng bại hoại Phó Tường này nhớ mãi không quên.
Phó Tường thấy một đám khùng bị gương mặt giả nai của Phí Linh cho một cú lừa thì cũng lười quan tâm. Đặt trái cây Phí Linh mua lên bàn, một đám nam tử hán rất nhanh đã chia phần ra. Phó Tường ở giường tầng trên. Phí Linh bò lên giường của Phó Tường, ngồi trong lòng anh, cùng anh đọc sách.
Nhóm chó chết: Mắt chó làm từ hợp kim titan đã bị mù lé hết rồi.
“Đọc không hiểu.” Phí Linh ngồi trong lòng Phó Tường, nghiêm túc đọc sách một hồi, nhỏ giọng nói bên tai anh, có chút tủi thân: “Phó Tường. Cậu ngày càng tài giỏi. Tớ thì ngốc như vậy.”
Phó Tường bị cô chọc cười, trêu chọc: “Sao hôm nay khiêm tốn thế?”
“Tớ nói nghiêm túc đó. Cậu giỏi như vậy, mọi người sẽ nói tớ không xứng với cậu.” Phí Linh nghiêm túc nói.
Giọng điệu của Phó Tường nghiêm trang: “Nói vậy là do ghét cậu thôi. Linh bảo bối của tớ vừa đẹp vừa đáng yêu, nếu cậu học giỏi hơn người ta nữa thì họ sống sao nổi chứ.”
Phí Linh nghe xong, tâm tình lập tức vui vẻ hơn, lại nhớ tới lần trước Phó Tường nói bây giờ mình gầy xấu, không buông tha: “Cậu dỗ tớ thôi chứ gì. Trước đây cậu nói tớ xấu mà. Hừ.”
“Còn nhớ tớ nói vậy luôn à?” Phó Tường buồn cười nói: “Trong lòng tớ cậu là đẹp nhất. Đương nhiên béo hơn chút nữa thì tuyệt vời luôn.”
Phí Linh buồn bực đẩy anh ra: “Cậu ghét bỏ tớ.”
“Cậu nói oan cho tớ đúng không. Tớ còn lạ gì cậu ngang ngược nữa.” Phó Tường hơi dùng sức ôm chặt cô vào lòng, cắn tai cô, thấp giọng nói: “Hận không thể ôm cậu nằm trong chăn mỗi ngày.”
Phí Linh nghe thấy thì mặt đỏ, người cũng nóng lên, mạnh miệng để yên, làm nũng phản bác: “Ai...Ai thèm làm ấm chăn cho cậu chứ.”
“Tớ sẽ sưởi ấm cho cậu. Cho người cậu nóng hầm hập luôn. Cậu phải nằm ngủ trong lòng tớ.” Phó Tường vừa nói lời đường mật, vừa hôn dọc xuống theo tai của cô gái. Người ta nói hồng nhan họa thủy, câu này không xạo chút nào, cô bạn gái nhỏ ngồi trong lòng anh, bây giờ anh cơ bản không thể nào đọc sách được, đầu óc chỉ muốn khắc người nào đó vào trong xương tủy, yêu thương cô thật nhiều.
Vậy là nhóm chó chết ngồi ăn cơm chó nguyên cả buổi trưa. Cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm chiều. Được một ngày náo nhiệt nên đặt lẩu. Một đám người vừa ăn lẩu vừa ngồi nói chuyện phiếm, dần dần Phí Linh cũng ngồi bà tám luôn. Ăn ké nên chột dạ, nhóm chó chết hỏi gì đáp nấy. Kể chuyện cuối tuần nào Phó Tường và bọn họ cũng trèo tường ra ngoài đi chơi game. Khai luôn chuyện mỗi lần ra ngoài đều bị mấy người nữ sinh xin số. Phí Linh nghe thấy thì hứng thú bừng bừng, giương đôi mắt nhỏ lên nhìn Phó Tường ngồi cạnh.
“Nhưng đó giờ anh Phó không hề cho luôn. Từ lúc nhập học nó đã nói với bọn tớ là trong lòng nó chỉ có mình cậu thôi. Còn không thèm liếc mắt nhìn mấy nữ sinh khác nữa. Vì chuyện này nên có người bịa chuyện nói nó pê đê nữa.”
Phí Linh uống một chút rượu nên mặt hơi hồng, nghe được lời này thì phản bác theo bản năng: “Nói bậy. Rõ ràng còn có bạn gái mà. Chuyện năm trước đó.”
Nhóm chó chết nghe vậy mặt đầy dấu chấm hỏi, sôi nổi nhìn về phía người trong cuộc.
Phó Tường bất đắc dĩ đỡ trán, biểu cảm “một lời khó nói hết”. Trước đây anh tuyệt vọng vờ lờ nên cái gì cũng thử, nghe theo gợi ý tệ hại của mấy tên chó chết không đáng tin này, lừa Phí Linh là anh có bạn gái. Muốn nhân cơ hội này kích thích cô gái của mình xem sao. Bây giờ xem ra, gợi ý tệ hại này cũng không phải vô dụng. Ít nhất cũng kích thích ai đó ghen tỵ. Nhưng vì là gợi ý tệ hại nên đương nhiên là nó rất tệ hại, lúc đó xém nữa Phí Linh đã tuyệt giao với anh luôn rồi, cũng may là phòng tránh tổn hại kịp thời.
“Anh Phó lừa cậu cho vui thôi. Từ trước đến nay tớ chưa thấy anh Phó thân mật với nữ sinh khác bao giờ.”
“Chuẩn chuẩn chuẩn. Anh Phó có bạn gái sao bọn tớ không biết được chứ?”
Nhóm chó chết sôi nổi mở miệng phụ họa lấy lòng.
Phí Linh nghe vậy hoài nghi nhìn Phó Tường. Phó Tường gắp miếng thịt dê rồi đút vào miệng Phí Linh, đổi chủ đề: “Lúc về rồi giải thích với cậu sau.”
Ban đầu định ăn cơm chiều xong sẽ đi hát. Phí Linh sau khi uống một chai bia, khuôn mặt nhỏ liền đỏ hết cả lên, cả người phè phỡn dán lên người Phó Tường làm nũng. Phó Tường hận không thể lập tức xử tử cô ngay tại chỗ. Nhóm chó chết tự giác đi chơi game tập thể. Phó Tường ôm người lên xe taxi.
Trước ánh mắt nghi ngờ của nhân viên lễ tân, Phó Tường ôm Phí Linh về phòng. Giúp cô gái cởi giày và áo khoác ra, nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô: “Linh bảo bối. Say à?”
Phí Linh hé mắt ra, nhìn anh chằm chằm một lúc lâu mới thấy rõ: “Không. Cậu nói đi….Giải thích coi.”
Phó Tường nghe vậy thì buồn cười. Say rồi mà còn nhớ mãi không quên. Linh bảo bối nhà anh đúng là một bình dấm chua.
Phí Linh thấy anh không nghiêm túc chút nào, cảnh cáo “muốn chết không cưng”: “Không được lừa tớ.”
“Được. Tớ nói thật.” Phó Tường ôm người đến giường, thành thật khai báo: “Tớ chưa từng có bạn gái. Năm ngoái lừa cậu thôi, chuyện bạn gái là giả. Tớ đã nhớ thương cậu từ lâu rồi. Từ lúc cấp ba đã có ý xấu, muốn rước Linh bảo bối về để làm ấm chăn.”
“Cậu….Cậu là đồ xấu xa. Khi đó tớ xem cậu là anh trai mà.” Phí Linh nghe vậy, trong lòng như có dòng nước suối nóng chảy qua vậy. Người mình thích cũng thích mình, còn trước sau như một thích nhiều năm như vậy, đây là chuyện hạnh phúc và may mắn đến mức nào cơ chứ.
Phó Tường dịu dàng thổ lộ: “Nhưng tớ xem cậu là vợ tớ mà. Linh bảo bối. Tớ yêu cậu.”
“Tớ cũng vậy. Phó Tường….Tớ cũng yêu cậu. Lúc cậu nói với tớ là cậu có bạn gái, tớ đau lòng muốn chết luôn. Hu hu….Tớ tốt hay xấu tớ cũng không biết nữa. Lúc đó tớ không muốn làm bạn gái của cậu. Mà tớ cũng không muốn cậu thích người khác đâu. Nhưng tớ cũng không muốn làm con giáp thứ mười ba. Tớ còn nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ đối xử tốt với tớ nữa.”
Phí Linh nói tùm lum tà la một lúc lâu. Phó Tường lại hoàn toàn hiểu ý của cô. Linh bảo bối của anh vừa chậm tiêu vừa mẫn cảm, yếu ớt lương thiện nhưng lại rất kiên cường. Phí Linh chưa bao giờ kiêu căng cả, lúc ở chung thật ra anh cố ý chiều theo tính tình của cô. Làm cô ỷ lại mình đến khi không thể nào rời khỏi mình được nữa. Anh yêu từng tính cách của cô, yêu tất cả mọi thứ của cô. Thậm chí những khuyết điểm của cô trong mắt người khác thì đối với anh đó mãi mãi cũng chỉ là những nét đáng yêu độc nhất vô nhị của cô.
Phó Tường xoay người đè lên cô gái nhỏ. Bốn mắt nhìn nhau, vì cồn nên hai má của cô gái đã ửng hồng, đôi mắt ngập nước. Phó Tường cúi đầu hôn và cái lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên của cô: “Linh bảo bối. Tớ sẽ đối xử tốt với cậu cả đời. Thương cậu cả đời. Kiếp sau cũng sẽ thương cậu. Chỉ yêu mình cậu thôi.”
Phí Linh bĩu môi, nghiêm túc hỏi: “Lỡ kiếp sau bọn mình là anh em thì sao?”
Phó Tường bật cười: “Tớ cũng chỉ thương cậu thôi. Chỉ yêu cậu. Không kiếm bạn gái luôn.”
Phí Linh vốn rất dễ thỏa mãn, nghe vậy lập tức nhoẻn miệng cười, ôm cổ người đàn ông làm nũng: “Phó Tường. Cậu thật tốt.” Nói xong chủ động hôn người đàn ông một cái.
Ánh mắt của người đàn ông càng thêm sâu: “Có cho tớ thao không.”
Từ lần đầu tiên phát sinh quan hệ vào năm ngoái đến giờ hai người vẫn quấn lấy nhau yêu đương. Phó Tường đã không kiềm chế được thú tính của mình từ lâu. Huống gì người nào đó còn chủ động dâng đến cửa. Bây giờ anh là một con sói đói khát, hận không thể từng miếng một ăn sạch con mồi trong lòng.
“Tớ có cản cậu đâu…” Phí Linh có chút chột dạ lẩm bẩm. Sau khi gặp mẹ xong thì vội vàng tìm người để ba của mình đi xem mắt, vội vội vàng vàng rồi tới lúc khai giảng luôn. Dù Phó Tường ở nhà cô mấy ngày, nhưng trừ sờ mó ra thì cũng không tiến đến bước quan hệ. Khi đó cô lên mạng đọc được rằng nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn sẽ khắc chế dục vọng của mình, tuyệt đối sẽ không ép buộc bạn. Thiếu nữ Linh bảo bối nghiện internet bắt đầu nóng đầu lên, quyết định thử lòng người ta một chút. Sau đó Phí Linh liền hối hận. Trên thực tế thì lên mạng nhiều quá cũng không tốt, cô cũng muốn Phó Tường mà. Khai giảng rồi thì không thể ngủ cùng Phó Tường nữa, nhớ đến lúc ở bên nhau mà không làm gì khiến cô hối hận muốn chết.
Phó Tường thấy cô đau khổ, trong lòng buồn cười, mặt lại giả vờ nghiêm túc cảnh cáo: “Sau này lên mạng ít thôi. Toàn xem cái gì đâu không.”
Phí Linh bĩu môi, hợp tình hợp lý yêu cầu: “Cậu ở bên cạnh tớ nhiều chút thì tớ đã không có thời gian để lên mạng rồi.”
“Yêu tinh nhỏ.” Phó Tường bị cô vô thức khiêu khích đến mức trong lòng khó nhịn, bàn tay to tìm được khóa váy của cô vội vàng kéo xuống, bắt đầu cởi quần áo của người con gái ra. Phí Linh để mặc người đàn ông lột sạch người mình cho đến khi chỉ còn một bộ nội y ren màu trắng.
Bộ nội y này vì đi gặp Phó Tường nên cô mới mua. Vải dệt mỏng manh, chiếc áo lót khó khăn lắm mới che khuất được hai đầu vú hồng hào, thiết kế hở hang làm lộ ra bộ ngực trắng nõn, quần lót còn tiết kiệm vải hơn nữa, quyến rũ lộ ra bờ mông mượt mà ở nơi riêng tư. Phó Tường như ngừng thở, giọng nói trầm đục: “Tiểu tao hóa.”
Phí Linh xấu hổ đến mức hai má ửng đỏ. Lúc đầu cô muốn quyến rũ Phó Tường, nhưng lại đánh giá cao độ mặt dày của mình quá, chỉ bị ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông nhìn chằm chằm là đã xấu hổ không chịu được, khỏi nói đến chuyện chủ động khiêu khích anh. Cô lắp bắp nói: “Thế….thế cậu có thích tiểu tao hóa không?”
“Thích. Yêu cậu muốn chết.” Ánh mắt của Phó Tường vừa tuần tra một vòng thân thể mềm mại của cô, vừa cởi quần áo của mình. Phí Linh bị ánh mắt nóng rát của anh nhìn đến mức thân thể cũng khô nóng, thiếu tự nhiên kẹp chặt hai chân lại, nhẹ nhàng cọ xát vào trái tim của người đàn ông.
Phó Tường cởi quần áo xong vẫn không cởi nội y trên người cô gái nhỏ nữa, ngược lại nắm lấy đầu vú cứng lên vì bị kích thích cách một lớp vải ren mỏng, xoa nắn nhẹ nhàng vài cái. Trêu chọc nói: “Núm vú nhỏ của Linh bảo bối bị tớ nhìn nên cứng lên rồi. Đúng là tiểu tao hóa.”
“Ha…..A.” Người đàn ông dùng móng tay xấu xa cọ xát đầu vú mẫn cảm khiến cô gái nhỏ phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Phí Linh muốn phản bác lại anh theo bản năng, nhưng nghĩ đến mục đích cô mặc bộ nội y này, lại nhịn xuống, mị nhãn như tơ quyến rũ người đàn ông làm chuyện ấy với mình.
“Tớ thích giọng cậu. Linh bảo bối, rên thoải mái đi.” Thân thể cường tráng trần trụi của người đàn ông hoàn toàn che phủ làn da bóng loáng của cô. Phó Tường cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực của cô gái, đầu lưỡi kích thích đầu vú đã cứng lên cách một lớp ren, liếm vải dệt màu trắng đến ướt đẫm, dính vào trước ngực của cô gái.
Đôi tay của Phí Linh vô thức ôm đầu người đàn ông, như mời gọi mà lại như từ chối, cái miệng nhỏ phát ra từng tiếng rên ngọt ngào: “Ưm ha….A...Phó Tường, ngứa quá….”
“Ngứa thôi sao, có sướng không?” Phó Tường cười xấu xa, hàm răng cắn đầu vú, ác liệt gặm cắn.
“Ưm ha….Đừng cắn….A ha….Sướng….Anh Phó, ha ha….”
Nghe cô gái nhỏ thành thật trả lời, lúc này Phó Tường mới tạm buông tha cho đầu vú bị đùa giỡn nên sưng đỏ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn quần lót nhỏ hẹp kia, miêu tả hình dạng của hoa huyệt cách một lớp vải dệt mỏng tanh. Cơ thể của Phí Linh còn rất ngây thơ, nơi nào đó sao lại chịu được anh khiêu khích như vậy, hoa huyệt rất nhanh đã ướt, ái dịch tanh ngọt làm ướt sũng quần lót và đầu ngón tay của người đàn ông.
Phó Tường đưa ngón tay lên liếm một ngụm trước mặt cô. Mặt Phí Linh vốn đã hồng, giờ lại càng thêm hồng. Trên mặt như thể đang đốt lửa trại, cô chỉ thấy đôi mắt mình thẹn thùng mở ra, giọng nói ngọt mềm, ấp úng không nói thành câu: “Sao cậu lại như vậy chứ...Thế này…”
“Tớ như nào cơ? Tiểu tao hóa có muốn nếm thử vị của mình không.” Phó Tường cúi người hôn lên đôi môi ướt mềm của cô gái, ngón tay kéo quần lót qua lại vài cái, sau khi tìm được vị trí của miệng huyệt thì ấn vài cái rồi đâm vào.
“Ưm ha…” Phí Linh há miệng để đầu lưỡi người đàn ông xâm nhập vào khoang miệng của mình, vụng về đáp lại anh. Nơi riêng tư mẫn cảm bị ba ngón tay cắm vào, cô hơi khó chịu nhíu mày, hoa huyệt gấp gáp co rút lại, cắn ngón tay của người đàn ông. Không lâu sau đó rút ngón tay ra, thay vào đó là dục vọng đã dâng trào, chiếc quần lót nhỏ còn treo ở nơi riêng tư, người đàn ông chỉ dùng tay mở miệng huyệt ra, quy đầu lớn vòng qua chiếc quần lót, sau khi cọ cọ miệng huyệt vài cái, thấm ướt dâm thủy rồi thì dùng lực đâm vào.
“Ưm ha….A….To quá, ưm, chậm lại chút…”
Phí Linh gấp gáp thở dốc, hoa huyệt không ngừng co rút, phun ra nuốt vào côn thịt đang đâm chọc. Phó Tường kiên nhẫn thúc eo, từng chút một chiếm lấy cô. Côn thịt bị nhục huyệt ấm áp chật hẹp bao vây, anh thở dài thoải mái. Bàn tay to vuốt dọc xuống đường cong xinh đẹp của cô gái từ trên đôi vai ngọc, lướt qua xương quai xanh duyên dáng, bộ ngực nhỏ hơi nhô, bụng nhỏ phẳng lì, cái rốn đáng yêu….rồi khu vực tam giác quyến rũ.
Anh như muốn thể hiện quyền sở hữu của mình, ngón tay lướt qua từng ngóc ngách trên cơ thể của người con gái, bá đạo nói: “Linh bảo bối. Cậu là của tớ.” Dứt lời liền bắt đầu thẳng lưng, côn thịt thô dài chậm rãi rút ra lại bị hoa huyệt chật hẹp giữ lại, sau đó đâm thật sâu côn thịt vào bên trong hoa huyệt.
Phí Linh thích được người đàn ông này bá đạo thổ lộ. Cô chủ động mở chân ra, đôi chân thon dài quấn bên kiện eo tinh tráng của người đàn ông, hoa huyệt phun ra nuốt vào côn thịt đang xâm chiếm lấy cô, cái miệng anh đào xinh xắn thỉnh thoảng rên rỉ động lòng người: “Ưm ha….A….Anh Phó đâm sướng quá….”
“Tiểu tao hóa. Cậu chảy nhiều nước thật. Côn thịt của tớ bị cậu ngậm lại càng sưng lên rồi này. A...Cắn thật chặt.” Phó Tường vừa nói lời cợt nhả, vừa lanh lẹ thúc eo, côn thịt thô dài đâm sâu vào liên tục khiến hoa huyệt hoàn toàn không khép lại được, đáng thương phát ra tiếng “phốc phốc phốc”.
“Ưm ha….A a….Nói bậy….Rõ ràng là do cậu lớn quá mà, ưm...A, không phải do tớ….A nha, sâu quá, hu hu… Anh Phó, chậm chút….được không…..Ưm, không chịu nổi đâu….” Cô gái bị đâm chọc đến mức thét chói tai, đôi chân vẫn ngoan ngoãn quấn lấy hông của người đàn ông. Trong lúc vận động, cơ thể lắc lư khiến chiếc áo ngực tụt ra, bộ ngực mềm mịn trơn láng trực tiếp nhảy ra. Đương nhiên Phó Tường sẽ không để lãng phí vú nhỏ đáng yêu này, vừa cúi đầu mút cắn, hôn lên bộ ngực, vừa dịu dàng hướng dẫn: “Bé cưng ngoan. Gọi chồng nào.”
“Ưm ha….A….Anh Phó….A nha, chồng, chồng ơi, chậm chút...Hu hu….Chồng, sắp ra rồi….” Ban đầu Phí Linh còn hơi ngượng, bị người đàn ông đâm mạnh vào, hoa tâm bủn rủn không ngừng, tiết ra một lượng lớn dâm thủy, cô vội vàng ngoan ngoãn sửa cách xưng hô.
Phó Tường hít sâu một hơi, chỉ thấy không khí xung quanh toàn là mùi hương của cô gái nhỏ, côn thịt càng thêm điên cuồng đâm vào hoa tâm: “Vợ ngoan. Hừm...Thơm quá. Bắn hết cho cậu.”
“Ưm...Không được. Không được bắn vào trong… A a a!” Đôi chân đang ôm chặt lấy tấm lưng của Phó Tường đạp đạp muốn đẩy anh ra, lại bị đè lên giường, côn thịt đâm vào nơi sâu nhất của hoa tâm, bắn từng luồng tinh nóng bỏng vào vách thịt mềm. Cô thét chói tai rồi cao trào.
Sau một lúc thất thần, anh rút côn thịt đã mềm nhũn ra khỏi miệng huyệt nóng ẩm, lượng lớn hỗn hợp ái dịch và tinh dịch chảy ra ngoài. Phí Linh hoàn hồn, khóc lóc đánh vào lưng người đàn ông: “Hu hu, đồ xấu xa. Tớ không muốn sinh con đâu. Tên tra nam này vậy mà không mang bao. Đồ xạo….Hu hu….”
“Đau...Lúc nãy ai gọi tớ là chồng vậy, dùng xong thì không nhận người quen nữa à?” Côn thịt của Phó Tường dù mềm xuống nhưng vẫn to như cũ, đâm chọc vào hoa huyệt. “Không giải thích với tiểu tao hóa nữa. Tớ uống thuốc rồi.”
Phí Linh nghe vậy thì ngừng khóc, đôi mắt to xinh đẹp ửng đỏ còn vương nước mắt, tủi thân nói: “Sao tớ biết được...Cậu có nói gì đâu.”
“Được. Do tớ.” Phó Tường đau lòng hôn mắt cô: “Bé cưng ngoan. Đừng khóc.”
“Hu hu….Phó Tường. Cậu thật tốt.” Linh bảo bối lúc nãy còn chửi người ta là tra nam bây giờ đã hết tức giận, nũng nịu cọ đầu vào người đàn ông.
Phó Tường dở khóc dở cười, bàn tay to vuốt thân thể mềm mại của cô gái, dục vọng lại lần nữa dâng lên. Bạn gái lúc nào cũng khiêu khích mình thì phải làm sao đây?
—— đương nhiên là làm cô ấy rồi!
Vì vậy đêm nay Phí Linh bị đưa vào miệng sói, chủ động ôm lấy eo của người đàn ông, đưa thân mình cho người nào đó lăn lộn qua lại, ăn sạch sẽ hoàn toàn. Cuối cùng mệt đến mức không nâng nổi một ngón tay, còn không quên nói “Anh Phó, anh tốt thật.”
Con sói gian xảo cuối cùng cũng được ăn no, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng nhuận của người yêu, lông mi dài chớp chớp, trong lòng tràn ngập tình yêu. Trước khi gặp cô, anh không bao giờ biết mình sẽ yêu một người đến thế. Yêu đến mức dù đối phương có làm gì anh cũng thấy đáng yêu, yêu đến mức hận không thể khắc đối phương vào trong xương tủy.
“Linh bảo bối. Tớ yêu cậu.”
Anh ôm thân thể mềm mại của người con gái, lời thổ lộ trong màn đêm không hề pha lẫn dục vọng, chỉ có sự thâm tình tràn lan. Đêm đã khuya, đôi tình nhân hạnh phúc ôm nhau, chậm rãi tiến vào giấc mơ đẹp.
Hạnh phúc, có lẽ chỉ cần thế thôi.