


Chương 06
Chương 6: Đồ ngốc - Editor: Min
Phí Linh thấy không đúng lắm, mặt đờ ra. Trừng đôi mắt có chút vô tội nhìn Phó Tường.
“Linh bảo bối, tớ cứng rồi.”
Phó Tường ma xui quỷ khiến cúi đầu, khẽ cắn một ngụm vào cái miệng nhỏ vì kinh ngạc nên khẽ nhếch lên của Phí Linh. Bây giờ cái tình huống xí hổ này dù sao đi nữa cũng xấu hổ lắm rồi, vậy nên Phó Tường tương kế tựu kế bộc bạch.
“Đm! Phó Tường, tớ coi cậu là anh em, thế đéo nào cậu lại muốn làm tớ hả?”
Phí Linh chỉ thấy não “Bùm ——” một tiếng rồi trống rỗng. Mặt đỏ đến dọa người, tức đến hộc máu mắng to.
“Xin lỗi mà. Do cậu cứ cọ tới cọ lui chứ bộ.”
Phó Tường rất chi là vô tội giải thích, lúc đứng dậy không biết có phải không cẩn thận hay không, đầu gối cọ qua chiếc đùi trần trụi của Phí Linh.
Trong tình huống này mà da thịt còn tiếp xúc với nhau thì thật sự rất mờ ám. Phí Linh vô thức rùng mình. Hai má ửng đỏ nhìn Phó Tường. Đôi mắt đỏ hoe nhìn như chưa hết cao trào, quyến rũ người khác đến kì lạ.
“Cứ nhìn tớ như vậy, tớ sẽ nhịn không được mà cắn cậu đó.” Phó Tường duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô.
“Rõ ràng cậu động tay động chân với tớ trước mà.”
Phí Linh chỉ thấy cả người mềm nhũn, có thứ gì đó không ngừng trào dâng ở trong lòng, vì để che giấu sự bất thường của mình nên mạnh miệng phản bác.
“Được. Tớ sai.” Phó Tường giơ tay lên đầu xin hàng.
“Tớ muốn đi ngủ. Ngày mai còn đi shopping nữa.”
Phí Linh nhìn trộm chỗ đang nhô lên rõ ràng giữa háng Phó Tường, kéo chăn bông lên bọc người lại, xoay lưng về phía anh rồi nói.
Không khí hơi xấu hổ. Phó Tường cũng không mở miệng trêu chọc nữa, tự mình vào phòng tắm giải quyết dục vọng sinh lý bất chợt.
Phí Linh nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, sau đó là tiếng nước, hơn nửa ngày mới ló đầu ra từ trong chăn. Mắt nhìn về phía phòng tắm, biểu cảm trên mặt trừ thẹn thùng ra còn có một tia hạnh phúc không dễ phát hiện, sau đó vô cảm mắng, “Hừ. Đàn ông.”
40 phút sau, lúc Phó Tường đi ra từ phòng tắm thì Phí Linh đã ngủ.
“Không buồn luôn.”
Anh bất đắc dĩ thở dài. Kẹo mềm ở đầu giường ăn hơn nửa gói, cô gái này vậy mà lại đi ngủ rồi. Tay chân Phó Tường nhẹ nhàng dọn đồ ăn vặt ở đầu giường của Phí Linh, rồi nhẹ nhàng vén một góc chăn ra, để lộ một khuôn mặt nhỏ ửng đỏ đang ngủ say.
Phí Linh ngủ mà không hề phòng bị gì cả. Như thể ngủ mà để lộ đầu ra sẽ mất cảm giác an toàn, tay nhỏ vô thức cầm góc chăn kéo lên trên. Phó Tường cũng không nhây mà cướp của cô.
“Ngủ ngon. Đồ ngốc.”
Giọng nam trầm thấp cùng với một nụ hôn lên bờ môi đỏ như thạch hơi mở ra.
Ngày hôm sau, sau khi thuyền cập bờ thì lượng du khách đông đảo dũng mãnh chen vào cửa hàng miễn thuế.
Ba thứ yêu thích nhất trong cuộc đời Phí Linh —— cùng nhau đi dạo phố với Phó Tường, cùng chơi game với Phó Tường, cùng ăn thứ gì đó với Phó Tường.
Vậy nên trong cửa hàng miễn thuế đương nhiên không thể thiếu bóng dáng của cô được.
Phí Linh mua đồ vẫn có chừng mực, mỗi đồ vật đều sẽ xem giá niêm yết rồi đổi thành nhân dân tệ, nếu giá vượt quá 5000 thì phải tự hỏi lại 5 giây rồi mới mua.
Dù sao cũng không phải vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng. Sau khi lên đại học, tiền sinh hoạt ba Phí chu cấp ngày càng nhiều, cô mới từ từ ăn xài phung phí hơn tí tẹo.
“Không đi dạo đâu. Chân đau quá.”
Vì đi dạo phố nên hôm nay Phí Linh chuyên nghiệp mang một đôi giày vải. Sau khi điên cuồng càng quét hơn 2 tiếng, sức lực thẳng tắp giảm xuống.
Phó Tường xách một đống túi mua hàng đứng phía sau nhẹ nhàng thở ra, “Tớ có hẹn lịch spa trước rồi, cơm nước xong xuôi sẽ dẫn cậu đi.”
“Tớ đi không nổi.”
Phí Linh héo úa bây giờ và Phí Linh hai mắt tỏa sáng, điên cuồng hốt đồ lúc nãy chắc là hai người khác nhau rồi.
“Cậu lười thì có. Đứng đây chờ tớ chút.”
Dù Phó Tường ngoài miệng thì nói không quen cô, lại rất thích Phó Linh làm nũng.
Phó Linh ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài ở đại sảnh trung tâm thương mại, Phó Tường thì đi gửi đồ.
“Lên đi. Linh bảo bối.”
“Anh Phó tốt bụng quá đi.”
Phí Linh vui vẻ nhảy lên phía sau lưng của Phó Tường.
Cô rất thích được Phó Tường cõng. Lưng của Phó Tường vừa rắn chắc, vừa ấm áp khiến cô cực kỳ lưu luyến. Phí Linh đã từng ảo tưởng vô số lần rằng nếu Phó Tường là anh trai ruột của cô thì hay biết mấy. Cô có thể không kiêng nể gì mà quấn lấy Phó Tường, hưởng thụ sự yêu thương của anh. Đến tận khi nữ sinh kia xuất hiện, Phí Linh mới tỉnh ngộ.
Cô không muốn Phó Tường làm anh mình nữa. Nhưng cô cũng không nghĩ rằng Phó Tường ghét mình, cho nên cứ làm một Phí Linh không tim không phổi vậy.
Lúc Phó Tường còn độc thân còn có thể chơi chung mà không kiêng nể gì, sau khi Phó Tường có bồ thì liền im lặng, không hề liên lạc gì cả.
—— Bạn thân khác giới vẫn luôn bị người khác lên án, nếu xử lý không tốt thì rất dễ biến thành người thứ ba, có lẽ chỉ có xu hướng giới tính khác nhau mới có thể chơi đùa mà không âu lo thui (đùa chút thui nha)
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง