


Chương 15
Chương 15: Tiểu thư đỏng đảnh - Editor: Eirlys
“Ey ey….Thả tớ xuống coi!”
“Bốp —— đừng quậy. Không nghe lời tớ lột sạch người cậu luôn.”
Trên người Phí Linh chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong cũng chưa mặc gì cả. Động tác lớn một chút sẽ hở tùm lum. Phó Tường sau khi giúp cô sửa sang lại váy ngủ thì bế ngang người ta lên, đi đến bên cạnh chiếc bàn máy tính, để Phí Linh ngồi trên đùi mình. Tiện thể tát một cái trên chiếc mông nhỏ đang quậy.
Phí Linh tủi thân lên án, “Tên ngốc này. Cậu lại đánh tớ.”
“Đây là đánh yêu.” Phó Tường nghiêm túc giải thích, thông báo, “Bắt đầu rồi kìa, Linh bảo bối.”
【 Ưm ha a a… Không cần… Cứu mạng … Thả tôi ra… A a a… Ưm a ưm a… 】
Bắt đầu video là một đoạn tinh hoa được biên tập cắt nối vào. Cả người nữ chính xinh đẹp bị trói bằng dây thừng màu đỏ, đôi tay cũng bị trói lại ở trên không, mũi chân miễn cưỡng cũng được coi là chạm đất. Mông bị người đàn ông phía sau ôm lấy, hung hăng đâm vào dục vọng của mình. Côn thịt thô to màu chocolate đâm vào rút ra như bay vào tiểu huyệt màu hồng nhạt. Lúc xem một mình cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, bị người đàn ông ôm vào lòng, bên dưới bờ mông là côn thịt cứng rắn, Phí Linh thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên. Nơi riêng tư thì ngưa ngứa, chiếc bụng nhỏ chảy ra một dòng nước nóng làm ướt cái mông dưới chiếc váy ngủ.
Phó Tường như đang suy nghĩ gì đó, nói, “Hóa ra Linh bảo bối thích như vậy.”
“Có chết liền. Chỉ là thấy kích thích thôi. Cậu đừng có mà nghĩ nhiều.” Phí Linh thấy biểu cảm đồi bại của anh, vội vàng giải thích. Cô hơi chột dạ kẹp chặt hai chân lại, ra vẻ bình tĩnh đổi chủ đề, “Cậu...ít nhất cậu phải đeo tai nghe vào chứ.”
“Hôm qua cậu rên còn lớn hơn âm thanh này nữa.” Phó Tường xấu xa nhắc nhở, “Yên tâm, cách âm tốt lắm.”
“....” Phí Linh tức giận nhấc chân, dùng sức đá vào cẳng chân của Phó Tường. Nhưng tư thế của cô bây giờ không dùng nhiều sức được, đối với người đàn ông thì cái đá này không khác gãi ngứa là bao.
“Mới vậy đã muốn rồi à?” Phó Tường duỗi tay nắm lấy cẳng chân ở ngoài váy ngủ, bàn tay to sờ dọc theo cẳng chân hướng lên trên, anh sờ rất chậm. Phí Linh thấy làn da bị sờ qua ngứa ngứa, hoa huyệt ướt đẫm, phun ra ái dịch.
Phí Linh ra vẻ nghiêm túc, ho nhẹ, “Đừng có động tay động chân.”
Phó Tường nghe lời rút tay lại. Hai tay đan vào nhau, để trước bụng nhỏ của cô, ôm người ra, thành thật ngồi xem phim.
Đây là một bộ phim cưỡng hiếp. Kịch bản cũng không khác mấy bộ phim cùng thể loại khác lắm. Lúc đầu nữ chính từ chối, sau đó bị thao rồi thì bắt đầu chủ động mở chân ra, mong được thao. Dù cốt truyện khá quen thuộc, nhưng cũng không có ai so đo chuyện này. Nữ chính và nam chính là bạn học nhưng chưa bao giờ giao tiếp với nhau. Một ngày nào đó sau khi tan học, nữ chính bị nhốt trong văn phòng, bịt mắt lại rồi bị cưỡng hiếp. Người cưỡng hiếp cô chính là nam chính.
【 Ưm ha… Tha tôi đi… A a… Đau quá… Đau quá a… A a… 】
Cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu đen bị đè trên tường, đôi tay bị trói chặt giơ lên trên đầu. Người đàn ông phía sau như một bóng đen to lớn xé chiếc váy ngắn của cô gái rồi tụt quần lót xuống, côn thịt thô to để trước miệng huyệt khô khốc, hung hăng đâm vào. Ngay lập tức, máu tươi chảy ròng xuống.
Phí Linh xem, hạ thể hơi căng thẳng. Vì làm theo kịch bản nên động tác hơi thô bạo. Lượng máu kia cơ bản không phải lượng máu của người bình thường. Mỗi lần đâm vào rút ra đều có một lượng máu lớn bắn ra. Phó Tường thấy cô lo lắng, trong lòng buồn cười. Ngón tay lặng lẽ di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng vuốt ve mảnh đất tam giác của cô gái cách lớp váy ngủ.
Dần dần, miệng huyệt màu hồng nhạt bị xâm phạm bắt đầu tiết ra dịch trong suốt. Nam chính chỉ lo thao huyệt cuối cùng cũng có động tác khác, bàn tay to ác độc đưa qua nách cô gái, duỗi về phía trước rồi xé nát chiếc áo lót trước ngực, dùng sức nắm lấy bộ ngực ít nhất cũng size G của nữ chính, nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau. Mà nữ chính ngây ngô, đôi tay bị trói để trên đầu, bờ mông cứ vậy mà tiếp thu trận tai bay vạ gió này*.
(*) : họa từ trên trời rớt xuống =)))
【 Ôi không… Không cần bắn vào, sẽ mang thai mất… A a a… 】
Cùng với tiếng thét chói tai của nữ chính là một lượng lớn tinh dịch bắn vào tử cung. Nữ chính gục xuống sàn nhà. Nam chính kéo nữ chính mệt mỏi đến giữa văn phòng, ngồi trước bộ ngực to của nữ chính, mở cái miệng nhỏ khẽ nhếch ra kia, đâm côn thịt thối hoắc vào. Nữ chính “ưm ưm ưm”, bị nam chính bắt phải khẩu giao/
Phí Linh chửi, “Sao không cắn một cái luôn.”
Phó Tường nghe vậy hạ thể căng thẳng.
Sau khi khẩu giao xong, người đàn ông không biết móc đâu ra một chiếc gậy mát xa rung màu đen. “Rừm rừm rừm” cọ xát vào tiểu huyệt ướt đẫm, vết máu lúc nãy còn tùm lum, bây giờ bay màu ở đâu mất. Nhìn cảnh này Phí Linh lại chửi, “Lúc nãy máu chảy thành sông cơ mà.”
【 a a a a… rừm rừm… Không cần… A nha… Không cần đưa vào, ưm a… Quá kịch liệt a ha… A a… 】
Gậy mát xa rung kịch liệt lập tức đâm vào tiểu huyệt vừa mới mất zin. m hộ trơn bóng của nữ chính biến dạng theo chiếc gậy mát xa rung. Người đàn ông cầm gậy mát xa, đổi góc độ đâm vào trong hoa huyệt, cuối cùng dùng sức đâm hết cây gậy mát xa vào. Hình dạng đáng sợ của quy đầu giả hiện lên trên chiếc bụng nhỏ. Phí Linh thấy bụng mình lại tiết dịch, nhịn không được mà kẹp chặt tiểu huyệt lại. Dịch nhớp nháp chảy xuống trên quần lót. Mặt cô ửng đỏ lên, bất an giật giật mông.
Phó Tường bị cô ma sát đến mức có phản ứng. Côn thịt cứng đến mức căng quần ra, dán lên mông của cô gái. Phí Linh bị anh chọc đến mức khó chịu, duỗi tay ra sờ. Tay nhỏ cách một lớp vải sờ vật nóng bỏng. Lúc cô nhận ra, đang định buông tay ra thì lại bị người con trai kéo lại, không cho rời đi.
Phí Linh mặt đỏ giãy giụa, “Cậu thả tớ ra.”
“Sờ sướng không? Không phải lúc nãy Linh bảo bối sờ vui lắm à.” Phó Tường thấp giọng nói bên tai cô, “Có muốn liếm một cái không. Tớ rất muốn cắm vào cái miệng nhỏ phía trên của Linh bảo bối.”
“Tên khùng này. Nói bậy gì đó…. Tớ không thèm ăn cái thứ dơ đó của cậu đâu.”
“Buồn lắm luôn. Đêm qua tớ liếm tiểu huyệt của Linh bảo bối sạch sẽ, đến nước dịch cũng uống hết….Ưm.”
Phí Linh vội vàng duỗi tay, che miệng anh lại, “Đừng nói nữa.”
【 Ưm ha…Cậu chạm vào đâu vậy? Cúc huyệt không được đâu... A ha… Nha a a… 】
Lúc này trong video, nam chính đã cố ý đánh vào trên hậu huyệt. Hoa huyệt phía trước vẫn còn bị chiếc gậy mát xa màu đen đang rung điên cuồng cắm vào. Ngón tay rất dễ dàng chọc vào hậu huyệt. Hậu huyệt của nữ chính như làm từ đất sét vậy, chỉ cần dùng một ngón tay để mở rộng một chút, sau đó côn thịt thô dài kia của nam chính liền đâm vào. Hai huyệt trước sau cùng bị cắm, nữ chính rất nhanh đã thét chói tai, cao trào.
Nam chính mặc quần áo chỉnh tề, thả nữ chính bị làm đến mức ý thức mơ hồ xuống rồi rời khỏi văn phòng. Ngay sau đó, một đám ông già đi vào.
Phí Linh vội vàng tạm dừng phim, tức giận nói, “Không phải 1v1 hả? Sao lại thành cưỡng hiếp tập thể rồi?”
“Kết thì 1v1, quá trình thì chưa biết.”
“Cái này biến thái quá đi. Tớ không xem nữa đâu.”
Phí Linh tức giận đến mức trực tiếp đóng màn hình máy tính lại. Ghét nhất là loại phim treo đầu dê bán thịt chó như này! Chẳng trách doanh số không cao, sau này không xem phim của công ty này nữa. Hừ!
“Đổi bộ khác nhé?” Phó Tường thấy cô thật sự tức giận, trong lòng cười ẻ. Xem phim mà cảm xúc chân thật như vậy cũng chỉ có mình Linh bảo bối nhà anh thôi.
“Không có hứng, không xem nữa.” Phí Linh nói rồi tắt máy tính luôn.
Phó Tường yêu chết biểu cảm tức giận này của cô, bàn tay to theo vạt váy của cô, ghé thăm ngực nhỏ của cô gái, “Bọn mình làm chuyện khác vui hơn đi.”
“Không cần. Tớ còn đau.” Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng đối với Phó Tường lại nhịn không được mà làm nũng.
“Còn đau? Để tớ nhìn xem.” Phó Tường nghe vậy, tưởng mình làm hơi quá. Bế cô lên giường, xốc làn váy ngủ của cô lên, trực tiếp tách đôi chân mảnh khảnh của người con gái ra. Ngón tay mở cánh hoa còn hơi sưng đỏ ra, thử tách miệng huyệt ra rồi lấy ngón tay đâm vào.
Phí Linh vừa thẹn vừa gấp gáp, “Này. Cậu làm gì vậy? A...Đừng chạm vào. Ưm….tên khùng này, không cần cắm ngón tay vào...A ha…”
“Huyệt nhỏ sưng rồi. Sao không nói với tớ sớm.” Phó Tường nhìn tiểu huyệt hơi sưng đỏ lên, có chút đau lòng. Cúi đầu hôn cô một cái, “Chờ chút nha. Tớ đi mua thuốc.”
“Ưm….Cái tên khùng này. Còn không phải cậu hại hả. Hừ, ăn xong thì đổ vỏ, đồ tra nam. Không mang bao rồi còn làm tớ đau nữa…Hu hu….Ai thèm thuốc của cậu chứ. Đau đến chết đi sống lại luôn.”
Phí Linh nghe vậy, sự tủi thân tích lũy được liền bùng nổ ra. Trước đây Phó Tường tốt với cô như vậy, yêu thương cô, bây giờ làm xong liền không nhận người quen. Không những đánh mông cô mà còn dỗi cô nữa. Quả nhiên, đàn ông đều suy nghĩ bằng c*. Hừ!
Phó Tường thấy cô thật sự tủi thân, vừa đau lòng vừa buồn cười, “Tiểu thư đỏng đảnh à, còn ghi thù tớ hả?” Nói xong, lại nhịn không được mà đánh một cái lên bờ mông nhỏ đầy đặn kia. Vì xúc cảm không tồi, sau khi đánh lại xoa nhẹ vài cái.
“A….Cậu lại đánh tớ. Hu hu, tên khùng, còn cười nữa chứ. Tớ về nhà đây, không ở đây để bị bắt nạt nữa đâu.” Phí Linh lúc đầu còn làm bộ làm tịch lau nước mắt, bây giờ sau khi bị đánh một cái, thật sự khóc òa lên. Nói xong liền đẩy người đàn ông ra, chuẩn bị đứng dậy.
Phó Tường nhịn cười, ôm cô từ phía sau, để cô dựa vào lòng mình, để tay trước mặt cô, phối hợp nói, “Được, tớ sai rồi. Tớ để cậu đánh lại nè.”
Phí Linh duỗi tay đánh một cái, cũng không dùng được nhiều sức, lần này cũng giống như gãi ngứa vậy, cô thút tha thút thít oán giận, “Tớ đâu có mạnh như cậu.”
“Thế….Cắn một cái nha?” Phó Tường bị sự đáng thương của cô làm cho đầu hàng, vén tay áo lên, để tay trên môi cô lấy lòng. Phí Linh thở phì phì, há mồm cắn thật.
“Đau…” Cô cắn không mạnh lắm, không chảy máu nhưng để lại dấu răng. Phó Tường phối hợp kêu đau, thấy biểu cảm của người trong lòng thả lỏng, mặt đau khổ hỏi, “Hả giận chưa?”
Phí Linh hừ nhẹ một tiếng. Trên má còn đọng lại nước mắt, lông mi dài liên tục chớp chớp như nụ hoa lúc sáng mai, vẫn còn đọng lại giọt sương sớm. Phó Tường đặt người xuống, đắp chăn cho cô đàng hoàng, cúi đầu hôn một cái lên đôi mắt của người con gái, “Nằm ngoan nha. Tớ đi mua thuốc cho cậu. Về ngay đây. Không được nghĩ nhiều.”
Tay Phí Linh nắm góc chăn, che lại chiếc cằm nhưng một nửa khuôn mặt vẫn lộ ra, giọng nói nhẹ nhàng như chiếc bánh ngọt ngào, “Tớ muốn ăn dâu tây.”
“Được.”
“Muốn kẹo mềm nữa.”
“Được luôn.”
“Snack khoai tây.”
“Được tất.”
“Muốn kem nữa.”
“Mua cho cậu hết.”
Phí Linh bĩu môi, rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn phục tùng của Phó Tường, vậy nên cũng kết thúc tại đây. Phó Tường duỗi tay nhéo khuôn mặt trắng nõn, dù không nhiều thịt như lúc cấp ba, nhưng vẫn mũm mĩm, sờ rất sướng.
Lần này Phó Tường không trêu cô nữa. Quy củ bôi thuốc xong rồi bắt đầu hầu hạ tiểu tổ tông ăn dâu tây. Phí Linh sau khi ăn năm quả dâu tây lớn thì nhét vào miệng Phó Tường quả thứ sáu đã ăn một nửa, cằm nhỏ hất lên, “Kem của tớ đâu.”
Phó Tường nhai hai cái rồi nuốt miếng dâu tây xuống, “Siêu thị hết hàng rồi. Mai rồi mua cho cậu.”
“Xạo. Cậu không muốn cho tớ ăn thì có.” Phí Linh tức giận xé một bao snack khoai tây ra, nhét một đống vào miệng, nhai đến mức phát ra tiếng “rộp rộp”. Vừa ăn snack, vừa thở phì phò trừng mắt nhìn Phó Tường. Dùng ánh mắt lên án anh lời nói chót lưỡi đầu môi.
“Chút nữa mẹ tớ về làm cơm chiều cho bọn mình. Làm sợi cà rốt xào thịt mà cậu thích nhất đó. Muốn ăn kem hay ăn cà rốt,” Phó Tường thấy biểu cảm cô thay đổi thì biết ngay cô muốn chơi xấu, bổ sung, “Chỉ được chọn một.”
“…” Phí Linh, “Cậu lại bắt nạt tớ.”
Lúc cấp ba Phí Linh thường xuyên ăn chực cơm của Phó Tường. Cô không có mẹ, ba cũng không nấu cơm. Lần nào đến thăm cũng lấy tiền đập vào mặt cô. Tay nghề của mẹ Phó Tường không tồi, trong đó món sợi cà rốt đã cướp mất trái tim của Phí Linh mất rồi. Nhiều năm như vậy, Phí Linh vẫn nhớ đến hương vị lúc đó. Trừ món cà rốt mà mẹ Phó Tường làm ra, cái khác làm giống cũng không ăn.
“Tớ muốn tốt cho cậu thôi. Cái bụng nhỏ của cậu chứa được bao nhiêu đồ ăn chứ. Ba mẹ tớ về nấu cơm liền. Muốn rời giường chưa.” Phó Tường nói, bàn tay to xoa xoa trên chiếc bụng nhỏ của cô.
Phí Linh nghe vậy, lo lắng hỏi, “Có cần tớ xuống bếp giúp dì không?”
“Cậu không giúp là phúc trời ban rồi. Chờ ăn là được. Nhà tớ cưới vợ không có nhiều quy tắc như vậy.” Phó Tường đứng dậy tìm quần áo giúp cô, “Hôm nay muốn mặc bộ nào?”
Phí Linh bĩu môi, “Bộ thứ nhất bên phải.”
Tầm mắt Phó Tường tuần tra một vòng ở nơi riêng tư của cô, “Chốt đơn muốn mặc quần jean?”
Phí Linh kiên định gật đầu. Vì bây giờ cô là bạn gái của Phó Tường, cần phải ăn mặc sạch sẽ gọn gàng. Áo lông trắng phối với quần jean màu lam là hợp nhất. Mùa đông mà mặc váy thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ chồng tương lai hiểu lầm cô là một đứa con gái vô ý vô tứ.
Bữa tối khá là thú vị. Phí Linh rất ngoan ngoãn, hỏi một câu đáp một câu.
“Tiểu Linh ở đây đã quen chưa.”
“Quen rồi ạ.”
“Nếu Phó Tường bắt nạt cô thì cứ nói với dì. Dì dạy dỗ nó cho.”
“Không có ạ.” Phí Linh vội vàng đáp lời, trong lòng lại nói: Thằng này bắt nạt con thật dì ạ, nhưng con mách lẻo không được.
“Lúc cấp ba Phó Từng có nói con thích ăn món dì nấu. Khi đó dì đã muốn nói Phó Tường dẫn con về đây rồi. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội. Sau này con muốn ăn gì, dì sẽ làm mỗi ngày cho con.”
“Cảm ơn dì ạ.” Phí Linh nghe vậy mặt đỏ lên. Chắc ở trong lòng mẹ Phó cô đã trở thành một đứa tham ăn rồi.
Phó Tường hiếm lắm mới thấy cô an tĩnh, ngoan ngoãn như vậy nên không ngừng gắp đồ ăn cho cô, sợ cô gái này vì ngại nên ăn không no. Ba Phó mẹ Phó cũng không làm cô khó xử, chỉ ngồi nhìn vợ chồng son ân ái.
Sau đó về phòng Phí Linh liền thở phào nhẹ nhõm, Phó Tường thấy thế buồn cười, “Ba mẹ tớ có ăn cậu đâu, sao lo vậy?”
“Bây giờ tớ đang là bạn gái của cậu mà, có người con dâu nào gặp ba mẹ chồng mà không lo đâu.” Phí Linh thấy giả làm bạn gái của Phó Tường mệt thật, mất zin thì không nói đi, còn làm cô phải lo lắng vậy nữa. Cô cũng không biết mình bị gì nữa, bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng khi đối mặt với ba mẹ Phó Tường lại sợ hãi. Vì là ba mẹ của Phó Tường nên không muốn để lại một xíu xìu xiu ấn tượng không tốt gì cho bọn họ.
Phó Tường bế người cô lên từ phía sau rồi đè lên giường, vừa duỗi tay đốt lửa trên người cô, vừa không đứng đắn trêu chọc, “Linh bảo bối vất vả rồi. Anh khen tặng bé một cây kẹo que nhé?”
Phí Linh bị anh đè dưới người, hormone của giống đực vây quanh cô, cô nhịn không được mà giãy giụa, “Ưm...Tên khùng này. Lại làm ba láp ba xàm gì với tớ nữa….A!”
Phó Tường kéo khóa quần jean xuống, ngón tay dò xét chiếc quần lót, xấu xa giải thích, “Ăn xong thì phải vận động thôi.”