

Văn án
Ngày phong hậu, Tần Hoài Cẩn nói với Mạnh Sương Vãn: Nàng là thê tử duy nhất của trẫm, giao hậu cung cho nàng, trẫm rất yên tâm.
Vì lời nói này, Mạnh Sương Vãn tận tâm hoàn thành công việc trong suốt 10 năm, thay hắn quản lý hậu cung, nuôi dạy hoàng tử công chúa.
Thân là Hoàng hậu, từ trước đến nay nàng vẫn luôn tuân theo quy củ, Tần Hoài Cẩn kính trọng nàng, cho dù ở trước mặt ai chăng nữa cũng thể hiện sự ngưỡng mộ đối với nàng.
Mạnh Sương Vãn cho rằng, nàng và người kia sẽ là phu thê một đời, sinh cùng khâm, chết cùng huyệt.
Nhưng đến năm tuyển tú, hậu cung có thêm tài tử, nàng mới biết được, hóa ra bệ hạ lạnh lùng tự phụ, cũng có một mặt nhiệt tình như lửa.
Hắn tự mình mặc quần áo cho Mẫn tài tử, ngủ chung giường cùng nàng ta.
Hắn nhớ rõ Mẫn tài tử thích ăn gì, bao dung tính tình trẻ con của nàng ta.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã phá vỡ các quy tắc vì nàng ta.
Vì Mẫn tài tử, lần đầu tiên Mạnh Sương Vãn bị Tần Hoài Cẩn trách mắng.
Lần đầu tiên bị nghi ngờ.
Lần đầu tiên….mặc quyền uy của một Hoàng hậu, buộc phải cúi đầu trước phi tần.
Mạnh Sương Vãn cứ luôn lừa gạt chính mình, trong lòng nàng vẫn nhớ rõ, Tần Hoài Cẩn nói mình là thê tử duy nhất của hắn.
Đến tận lễ đi săn mùa thu năm ấy, chính tai nàng nghe thấy, vị Chiêu nghi mới tấn vị kia mềm nhẹ gọi Tần Hoài Cẩn là “phu quân”, nàng mới nhận ra bản thân nực cười biết bao.
Hóa ra cách xưng hô mà nàng trân trọng, ở trong lòng Tần Hoài Cẩn, chẳng qua chỉ dùng để lấy được nụ cười mỹ nhân.
Cuối cùng nàng cũng mất hết hy vọng.
*
Đêm đông chí đó, bệ hạ ở lại điện của Mẫn chiêu nghi.
Sau khi nghe điện Trường An cháy lớn, Hoàng hậu không cứu được, bệ hạ xưa nay vốn trầm ổn bỗng biến thành kẻ điên.
Đôi mắt hắn đỏ tươi, điên cuồng đứng trước điện Trường An rống to cái tên Mạnh Sương Vãn.
Đáp lại hắn, chỉ có ngọn lửa mãnh liệt điên cuồng đang nuốt trọn cung điện, cùng gió lạnh thấu xương đang gào thét.
*
Tiệc rằm tháng Giêng, hoàng tộc được dẫn thân thích vào cung dự tiệc.
Dọc đường, Tần Hoài Cẩn vô tình gặp được một ngoại mệnh phụ. Dưới ánh đèn mờ ảo, đối phương xoay người, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo khiến chiếc đèn trong tay nội thị rơi xuống vì kinh hãi.
Con ngươi của Tần Hoài Cẩn co rút.
“Tử Đồng….” Giọng nói của hắn run run.
Nhưng đối phương lại bình tĩnh cất tiếng, hành lễ chào hỏi: “Bệ hạ đại an, thần phụ là thê tử của Ngụy Vương, theo Vương gia vào cung dự tiệc.”
Nhìn vẻ xa lạ trong mắt đối phương, Tần Hoài Cẩn không tin nổi, lảo đảo lùi một bước về phía sau.
Hoàng hậu của hắn, nay đã thành Vương phi, không hề biết đến hắn.
*
Tần Hoài Diệp vốn nghĩ rằng, cả đời này sẽ không bao giờ rung động.
Đến đầu xuân năm ấy, chàng gặp được một người con gái ở đất được phong, dù gương mặt của nàng giống hệt với hoàng tẩu, nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống.
Sau đó chàng nghĩ, giống thì giống vậy, hoàng tẩu đã mất rồi, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Vì thế dâng tấu xin lập Vương phi.
Lúc nghe thấy ba chữ “Mạnh Sương Vãn”, trong thoáng chốc Tần Hoài Diệp như thể bị sét đánh.
Đêm hôm đó, chàng ngồi trong gió lạnh thấu xương đến tận bình minh.
Sáng sớm hôm sau, chàng đẩy cửa vào phòng.
“Tên họ của nàng giống Hoàng hậu đã mất, sau này chớ dễ dàng đề cập với người khác.” Ôm người con gái có đôi mắt trong suốt vào lòng, giọng nói của Tần Hoài Diệp đầy lưu luyến, trong đáy mắt dường như hiện lên một màu đỏ tươi.
Hoàng hậu đã qua đời, từ nay về sau trên đời này chỉ có Ngụy Vương phi của chàng.
Ai cũng…… không cướp được.